Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:59:57
Lượt xem: 73
Chương 197:
Lý Hiên Đức thấy dáng vẻ giống lan cuồng của đạo trưởng Trường Minh thì nhanh trí ngậm
miệng tại. Hiện giờ còn chưa rõ tình thế ra sao, ông ta vẫn nên yên phận, đừng đắc tội với người
ta thì tốt hơn. Nhỡ đâu thật sự rước lấy rắc rối vào người, lát nữa lão tổ kia ra ngoài đánh người
thì ông ta thậm chí chăng có ai biện hộ giúp. Bên trong, Hàn Tĩnh Tu dùng bàn phím đập người
đàn ông áo đen một trận cho đến khi các phím gõ bay tứ tung thì mới dừng tay tại, khôi phục
hình tượng nam thần kiêu ngạo tạnh tùng. “Mi là người của Địa Phủ, cấp bậc chắc cũng không
thấp.” Hàn Tĩnh Tu nhàn nhạt nói: “Tại sao mi tại bị mất hơn phân nửa quỷ lực và phong ấn ở
đây?”
Người đàn ông áo đen dùng mu bàn tay lau m.á.u trên khóa miệng, cười khẽ một tiếng: “Vậy còn
mi? Chẳng phải mi đã phi thăng rồi hay sao? Tại sao còn để lại một tia thần thức để quản lý
chuyện vô bổ ở nhân gian?”
Hàn Tĩnh Tu lạnh lùng nhìn người đàn ông áo đen, sau đó giơ tay bóp cổ hắn: “Ta chẳng cần biết
mi là ai, cho dù Thập Điện Diêm Vương có ở đây thì nếu mi dám có ý đồ xấu với đệ tử của phái
Thiên Nhất ta, ta cũng có thể đánh mi hồn phi phách tán.”
Khi tiếng nói vừa dứt, ngón tay đang bóp cổ người đàn ông áo đen của Hàn Tĩnh Tu cũng khép
chặt lại. Chỉ thấy cơ thể của hắn lập tức trở nên trong suốt, trong như sắp tiêu tán đến nơi.
Ánh mắt của người đàn ông áo đen có chút tan rã, nhưng khóe môi chẳng hiểu tại sao vẫn luôn
giữ nụ cười nhàn nhạt. Hàn Tĩnh Tu nhìn nụ cười ấy, chẳng biết nhớ ra chuyện gì, bỗng nhiên
thả tay ra, quăng hắn xuống đất.
Hàn Tĩnh Tu đứng trên bục cao nhảy xuống, vững vàng hạ cánh xuống trước mặt Hàn Hướng
Nhu: “Ta đưa các con rời khỏi nơi này.”
Hàn Thịnh Vĩ trước đó nằm giả c.h.ế.t đã bò dậy khỏi đất từ lâu, đang đứng sau lưng Hàn Hướng
TBC
Nhu chờ mongcó thể được tổ sư gia nhìn tới. Hàn Thịnh Vĩ vốn chỉ hy vọng một chút thôi, ai
ngờ tổ sư gia thật sự nhìn sang anh, vẻ mặt nghiêm túc.
Hàn Thịnh Vĩ hơi bất an trong lòng, thận trọng hỏi: “Tổ sư gia, ngài có gì phân phó ạ?”
Hàn Tĩnh Tu khẽ vươn tay, cái bàn phím rách nát rơi rớt ở trên bục cao bay tới, vững vàng hạ
xuống tay ông ấy. Hàn Tĩnh Tu ném bàn phím vào lòng Hàn Thịnh Vĩ, trịnh trọng nói: “Dây điện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-197.html.]
bị ta không cẩn thận kéo đứt rồi, con mua cho ta cái mới về đây, bảo bọn họ đưa hàng tới nhà
trong thời gian ngắn nhất đấy.” Thấy Hàn Thịnh Vĩ không kịp phản ứng lại, Hàn Tĩnh Tu hơi
nhíu mày, không yên tâm lắm mà dặn dò thêm: “Nhớ kỹ phải mua loại tốt nhất nhé.”Hàn Thịnh
Vĩ chật vật khẽ gật đầu: “Con biết rồi thưa tổ sư gia…”Hàn Tĩnh Tu vung tay lên, hang núi, bục
cao và người đàn ông áo đen đều biến mất trước mắt mọi người. Chỉ trong chốc lát, bọn họ phát
hiện ra mình đang đứng trong một vườn hoa đẹp đẽ.Ngọc Hòa Tử nhìn thấy đám người đột nhiên
xuất hiện này thì kích động đến mức bàn tay cũng không nghe điều khiển, cầm điện thoại bấm
mãi mới kết nối được với Trương Tịnh Nguyên: “Tổ sư gia, bọn họ ra ngoài rồi! Đệ tử trong ảo
cảnh số một đều ra ngoài rồi.”
Trương Tịnh Nguyên nhìn màn hình đang nhiễu sóng, vẻ mặt có hơi hoảng hốt. Lão tổ phái
Thiên Nhất giống như trích tiên trong truyền thuyết sao lại là người kỳ lạ như vậy?Nhận được
điện thoại, Trương Tịnh Nguyên không rảnh để xoắn xuýt chuyện Hàn Tĩnh Tu nữa, vội vàng
dẫn cả đám chưởng môn chạy tới vườn hoa. Cho đến tận khi nhìn thấy ở vị trí của ảo cảnh số
một có rất đông đệ tử đứng đấy, ông ta mới thở phào một hơi.Các đệ tử tinh anh sau khi quay về,
trên người ít nhiều gì đều có chút tổn thương, vài người còn hôn mê bất tỉnh. Nghĩ đến sự chênh
lệch giữa bản thân và Hàn Hướng Nhu bên trong ảo cảnh, không ít đệ tử khi gặp chưởng môn
nhà mình đều có chút lo lắng bất an, sợ rằng sẽ lần lượt bị răn dạy. Không ngờ sau khi các
chưởng môn đến lại không hề nhắc đến biểu hiện của bọn họ bên trong ảo cảnh, ngược lại còn ân
cần thăm hỏi vết thương của họ. Có mấy chưởng môn không biết che giấu cảm xúc chỉ hận
không thể ôm đệ tử vào lòng mà khóc rống một trận, cũng chẳng biết làm sao để biểu đạt sự kích
động của mình.Nhìn các sư đồ đều mang dáng vẻ sống sót sau tai nạn, ôm nhau khóc ròng, Hàn
Hướng Nhu xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình, gọi Hàn Thịnh Vĩ chuẩn bị về phòng nghỉ
ngơi trước. Nào ngờ mới đi được hai bước, chợt có một ông già râu ria trắng toát nước mắt tuôn
đầy mặt chạy tới, kéo cánh tay cô run rẩy.
Hàn Hướng Nhu thấy tuổi của ông ấy đã hơi cao nên không đẩy người ra, chỉ lúng túng hỏi: “Vị
đạo trưởng này, ông có chuyện gì không?”Đạo trưởng Trường Minh dùng tay áo lau nước mắt,
kích động không biết nên nói gì: “Lão tổ Hàn đâu rồi? Tôi có thể gặp mặt ngài một chút được
không?”