Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:58:07
Lượt xem: 62
Chương 192:
Cô mang vẻ mặt nghiêm túc bước tới gần Hàn Thịnh Vĩ: “Trong hang núi này sợ rằng sẽ có rất
nhiều thứ khó đối phó, anh ở đây chờ em trước đã, để em vào trong xem thử tình hình ra sao.”
Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Thịnh Vĩ thấy Hàn Hướng Nhu mang vẻ mặt như thế này, không
khỏi có chút lo lắng, nắm lấy cổ tay cô: “Nếu nguy hiểm thì chúng ta cứ rời khỏi trận ảo ảnh đi,
dù sao nhà chúng ta cũng chẳng thiếu pháp khí, thua thì thua.” Trong phòng họp, sau khi phát
hiện sự việc không bình thường, Trương Tịnh Nguyên trước tiên khẩn cấp sắp xếp hai trưởng lão
tiến vào ảo cảnh số một để đưa hai anh em Hàn Hướng Nhu ra ngoài. Vừa đặt điện thoại xuống,
Trương Tịnh Nguyên nghe được lời
nói đĩnh đạc của Hàn Thịnh Vĩ, hơi thở lập tức tên không lên được xuống không xuống nổi, suýt
nữa thì mắc nghẹn mà chết.
Hàn Hướng Nhu bật cười khẽ, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ nghiêm túc: “Chỉ sợ chuyện
này chúng ta không được lựa chọn.”
Mặc dù Hàn Thịnh Vĩ vừa mới gia nhập huyền môn nhưng cũng biết trong huyền môn, trực giác
bình thường của con người sẽ cực kỳ chính xác, đạo pháp càng cao thâm thì càng cảm ứng được
nhiều thứ. Mặc dù Hàn Thịnh Vĩ không yên lòng thì cũng biết bây giờ không phải lúc để phân
biệt nam nữ mà là luận đạo pháp, anh ở lại đây chỉ ảnh hưởng đến Hàn Hướng Nhu mà thôi.
“Vậy em cẩn thận một chút.” Hàn Thịnh Vĩ hơi bất an nói: “Nếu thật sự đánh không lại thì em cứ
tranh thủ chạy đi, tuyệt đối đừng có cậy mạnh.”
Hàn Hướng Nhu hít sâu một hơi rồi đi vào sâu trong động. Ước chừng hơn mười mét, hang núi
TBC
dần trở nên nhỏ hẹp đến mức chỉ có thể để một người đi qua.
Hàn Hướng Nhu ghét nhất là cảm giác bị đè nén này, cứ có cảm giác giống như bị giam giữ
trong quan tài, không thở nổi. Cũng may cô không phải đi trên con đường chật hẹp này quá lâu,
hang núi nhanh chóng trở nên rộng rãi hơn, sau đó lớn ước chừng một sân quảng trường nhỏ.
Nhưng sắc mặt Hàn Hướng Nhu cũng không tốt đẹp hơn là mấy, bởi vì một cánh cửa lớn màu
đen đã chặn mất đường đi.
Cánh cửa cao hơn ba mét, rộng hơn một mét, hai bên là vách núi. Hai cánh cửa màu đen dính
chặt vào nhau sít sao đến mức không có một khe hở nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-192.html.]
Hàn Hướng Nhu nghiêm túc quan sát cánh cửa đen ấy. Chỉ đứng ở trước cửa thôi mà tóc trên đầu
cô đã ngứa ran cả lên, nếu đi vào thì cô sợ mình thật sự không đối phó nổi thứ bên trong. Chẳng
biết có phải thứ bên trong cảm ứng được người đứng bên ngoài hay không mà cánh cửa lớn màu
đen “két” một tiếng mở rộng, để lộ ra khe hở rộng bằng một người.
Lúc này, sắc mặt của những người trong phòng họp đã trở nên hết sức khó coi. Dù cách màn
hình thì bọn họ vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ bên trong truyền đến. Đúng lúc
này, điện thoại của Trương Tịnh Nguyên bỗng nhiên vang lên. Ông ta lập tức lấy máy ra, ấn nút
trả lời, nghe được hai trưởng lão mình phái đi hoảng hốt nói: “Chưởng môn, không vào được ảo
cảnh số một.”Mọi người lập tức trở nên đứng ngồi không yên, tất cả đều chạy về phía ảo cảnh số
một trong vườn hoa. Độ khó của ảo cảnh số một là cao nhất, người tiến vào đều là những đệ tử
trẻ tuổi tinh anh nhất trong thế hệ của các môn phái. Nếu những đệ tử này bị tổn hại ở bên trong,
đối với môn phái hay với giới huyền học đều là đả kích chí mạng.
Phòng họp cách vườn hoa không gần, thế mà cả nhóm chưởng môn tuổi hơn sáu mươi chạy còn
nhanh hơn người trẻ tuổi, chỉ trong vòng năm sáu phút đã đến trước ảo cảnh.Lúc này, hai trưởng
lão của núi Lông Hổ đang đứng trên một khoảng đất trống, chẳng biết làm thế nào cho phải.
Trương Tịnh Nguyên túm phắt lấy cổ áo của người trong coi ảo cảnh Ngọc Hòa Tử, khàn cả
giọng hô: “Ảo cảnh đâu? Ảo cảnh đi đâu mất rồi?”
“Tôi không biết.” Sắc mặt Ngọc Hòa Tử tái nhợt, miệng nói: “Vốn dĩ cửa ra vào ảo cảnh vẫn còn
ở đây, nhưng mới vừa rồi nó lại đột ngột biến mất. Hai vị trưởng lão đây tận mắt nhìn thấy.”
Trương Tịnh Nguyên quay đầu nhìn hai trưởng lão, bọn họ đón nhận ánh mắt của chưởng môn,
đau khổ khẽ gật đầu: “Còn mười mét nữa là tới, chúng tôi trơ mắt nhìn cửa ra vào ảo cảnh biến
mất, sau đó ngay cả hơi thở của ảo cảnh cũng không phát hiện được nữa.”Trương Tịnh Nguyên
lảo đảo lùi về sau hai bước, vẻ mặt tuyệt vọng: “Chẳng lẽ ý trời muốn đoạn tuyệt huyền môn
chúng ta ư?”
Đạo trưởng Tùng Hạc nhớ tới đệ tử mà mình dày công nuôi dưỡng hai mươi năm trời bị nhốt
trong ảo cảnh thì lập tức lòng đau như d.a.o cắt. Đúng lúc này, ông ta chợt nhớ ra màn hình vẫn
còn phát sóng trực tiếp như lúc mình đi khỏi đó, lập tức quay đầu chạy ngược về. Những người
khác thấy vậy cũng kịp thời phản ứng lại, ai nấy chạy còn nhanh hơn so với khi đến.