Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 187

Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:56:28
Lượt xem: 62

Chương 187:

Cặp trẻ con nam nữ trong cũng chỉ 3 đến 4 tuổi, thân thể mũm mĩm mặc yếm đỏ, trên đầu búi tóc

củ tỏi, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào. Mặc dù hai đứa nhỏ thoạt nhìn mập mạp đáng yêu, thế

nhưng Hàn Hướng Nhu tại càng cảnh giác hơn, những con quỷ c.h.ế.t oan khi còn trẻ thơ đều

tương đối khó đối phó. Hai đứa con nít đột nhiên tách mình đi đến trước mặt cô, há miệng phát

ra một tiếng thét chói tai. Hàn Thịnh Vĩ vừa mới bò dậy khỏi mặt đất, tại cảm thấy choáng váng,

cơ thể lập tức ngã xuống đất ngất đi. Hàn Hướng Nhu hừ tạnh: “Tự tìm đường chết!” Kiếm gỗ

trong tay cô vung về phía hai đứa trẻ, hung hăng c.h.é.m ngang n.g.ự.c chúng nó. Bé trai bé gái bị

đau hét lên, đợi đến khi ngâẩng đầu lên thì đã không còn dáng vẻ đáng yêu xinh xắn nữa, thay

TBC

vào đó là bộ dạng sau khi chết. Nếu lúc trước Hàn Hướng Nhu không đành ltòng ra tay quá nặng

khi thấy vẻ dễ thương của chúng nó, vậy thì bây giờ cô làm thế nào cũng không mủi tòng nổi

trước gương mặt xanh xám và miệng tộ răng nanh của hai con quỷ kia. Trong khoảnh khắc cả hai

nhào tới, cô đạp bé gái bay ra ngoài, kiếm gỗ đ.â.m trúng vào trái tim của bé trai. Nó hét thảm một

tiếng rồi hóa thành một tuồng khói đen tan biến.

Bé gái thấy thế thì hết sức phẫn nộ, há miệng ra tựa như muốn phát ra tiếng thét chói tai có thể

làm vỡ màng nhĩ người ta. Cô thấy vậy, dứt khoát ném kiếm gỗ ra ngoài, thoáng cái đã đâm

xuyên qua bé gái. Nó không cam lòng duỗi móng tay màu đen ra muốn chộp lấy Hàn Hướng

Nhu, tuy nhiên tay nó chỉ duỗi được một nửa thì đã biến thành luồng khói xanh tiêu tan trong lối

vào mộ.

Kiếm gỗ vòng một vòng quanh lối vào mộ rồi hóa thành hạt châu, dùng linh khí xâu chuỗi lại rơi

vào lòng bàn tay của Hàn Hướng Nhu. Cô đeo chuỗi hạt lên, lúc quay đầu lại gọi Hàn Thịnh Vĩ,

mới nhận thấy anh đã tự mình ngồi dậy rồi.

Hàn Hướng Nhu đi tới, ánh mắt đảo quanh trên mặt anh, ân cần hỏi han: “Anh không sao chứ?”

Hàn Thịnh Vĩ cười khổ lắc đầu: “Không có gì to tát, chỉ là chân hơi tê.” Hàn Hướng Nhu vươn

tay ra kéo anh trai, trong nháy mắt tay hai người chạm vào nhau, ngón tay của cô móc ngược lại

kéo một bóng đen ra khỏi thân thể của Hàn Thịnh Vĩ, sau đó ném mạnh xuống bãi đất trống

trước mặt.

Cơ thể của Hàn Thịnh Vĩ lại mềm oặt ngã xuống, cô không quan tâm đến anh mà là giẫm âm

tướng dưới chân. Sau đó, cô dùng một nắm đ.ấ.m đánh nát âm khí hóa thành áo giáp trên người

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-187.html.]

hắn, nặng nề xuyên thủng người hắn: “Mày lại dám nhập vào người anh trai tao, gan to bằng trời

ha!”

Âm tướng này là chiến tướng của triều đại nào đó trước khi chết, được biết đến là người vô cùng

mạnh mẽ, sau khi c.h.ế.t vẫn chỉ huy mấy trăm âm binh. Hắn làm thế nào cũng không ngờ có một

ngày mình sẽ bị một cô gái đè xuống đất đánh cho tơi bời. Âm tướng phát hiện, cho dù bản thân

giãy giụa thế nào cũng không thể phản kháng, cũng không có cách nào thoát khỏi tay của Hàn

Hướng Nhu. Mà cô dường như càng tức giận thì ra tay càng nặng, chỉ trong 7, 8 phút ngắn ngủi

đã đánh cho một tên âm tướng hồn phi phách tán.

Trong phòng hợp yên tĩnh lại, ngay cả chưởng môn của tông phái Lông Môn và Hổ Môn vẫn

luôn lên tiếng phản đối cũng ngậm miệng lại. Hàn Hướng Nhu chỉ dùng nắm đ.ấ.m lại có thể đánh

cho một âm tướng hồn bay phách lạc, lỡ như đắc tội trực diện với cô...

Bỏ đi, dù sao so đấu thế nào cũng không thắng được, vẫn nên im miệng thôi, tay chân già cả rồi

có lẽ còn chẳng chống đỡ bằng âm tướng đâu!Âm tướng tiêu tan trong không khí, Hàn Hướng

Nhu phủi âm khí dính trên tay đi rồi đưa tay xốc Hàn Thịnh Vĩ lên, vỗ một phát thật mạnh xuống

đỉnh đầu anh. Anh vô thức cảm thấy bên tai như bị đánh, đột nhiên mở choàng mắt.

Hàn Hướng Nhu ấn tay lên mấy huyệt vị tương đối quan trọng của anh, xua âm khí trong người

anh ra ngoài. Hàn Thịnh Vĩ cảm thấy thân thể đông cứng của mình dần dần ấm áp hơn, vội vàng

vận động tay chân, khó hiểu hỏi: “Anh làm sao thế?”Cô hời hợt trả lời: “Không sao cả, bị quỷ

nhập vào người mà thôi.”

“Quỷ nhập vào người á?” Trên mặt anh lộ ra vẻ tuyệt vọng: “Một đệ tử huyền môn như anh lại bị

quỷ nhập vào người. Nhu Nhu này, em nói xem Tổ sư gia biết rồi có chê bai anh không?”Hàn

Hướng Nhu ngạc nhiên nhìn anh: “Tổ sư gia có lúc nào không chê anh à?”

Hàn Thịnh Vĩ đau đớn ôm ngực: “...” Con nhóc nhà em có thể đừng nói chuyện đau lòng như

vậy được không!Cô thấy anh trai ủ rũ cúi đầu, mặt mày tràn đầy vẻ tuyệt vọng thì không nhịn

được bật cười nói: “Được rồi, anh đừng nghĩ những chuyện vô dụng này nữa, chúng ta mau vào

trong xem xem thế nào thôi. Nhớ kỹ, lát nữa bên trong có việc gì cứ giao cho em, anh chỉ cần

chú ý đừng để âm hồn không nhập vào người mình là được. Với lại, bây giờ đang ở trong mộ,

anh tuyệt đối đừng có ném bùa Kích Lôi ra đó. Ngộ nhỡ nổ sập nơi này, đám âm hồn kia không

sao, mà chúng ta sẽ c.h.ế.t ở trong này đấy.”

Loading...