Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 183
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:54:57
Lượt xem: 76
Chương 183:
Hàn Hướng Nhu đang muốn tìm một chỗ để quan sát tình hình buổi tối, thấy vậy vội vàng kéo
Hàn Thịnh Vĩ tách qua khe cửa đi vào nhà. Cô gái kia thấy vậy thì thở phào nhẹ pnhõm, hỏi bằng
giọng điệu hơi trách cứ: “Muộn thế này rồi sao hai người vẫn còn tang thang trên đường, không
muốn sống nữa à?” Cô ấy nói xong dường như sợ hãi giọng nóin của mình quá lớn , vội vàng che
miệng chạy nhanh vào nhà. Nhà của cô gái này tà một tòa nhà hai tầng, khi cô ấy mở cửa phòng
ra còn vẫy vậy tay với hai người, đợui sau khi Hàn Hướng Nhu đi vào bên trong mới phát hiện
trong phòng sáng đèn, nhưng mà ở cửa số ngoại trừ treo một tấm rèm còn treo một tấm mành cỏ,
cho nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy ánh sáng ở bên trong. Cô gái dẫn hai người tên tầng
hai, ở cầu thang tầng hai có một cửa kính, sau khi cô ấy để hai người đi vào thì đóng cửa kính tại
lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Cha mẹ và anh trai tôi ở tầng một, hai người đi bộ nói chuyện
khẽ thôi, nếu để họ biết tôi cho người tạ vào nhà sẽ mắng c.h.ế.t tôi đó.” Cô gái cầm bình giữ nhiệt
rót hai ly nước nóng đưa cho hai người hỏi: “Tôi tên tà Trịnh Tiểu Hà, là người của thị trấn này.
Hai người tà du khách từ vùng khác tới hả, trong rất tạ.”
Hàn Hướng Nhu nhấp một ngụm nước giống như vô tình hỏi: “Sao nhà cô lại treo đèn lồng trắng
vậy, gần đây nhà có xảy ra chuyện gì không?”
Sắc mặt của Trịnh Tiểu Hà đột nhiên thay đổi, có hơi lo lắng nói: “Chỉ có làm đám tang người ta
mới treo đèn lồng màu trắng, nhà chúng tôi vẫn luôn treo đèn lồng màu đỏ mà.” Cô ấy càng nghĩ
càng hoảng hốt trong dáng vẻ có hơi sợ hãi, lo lắng hỏi: “Thật sự là đèn lồng màu trắng ư?”
Hàn Hướng Nhu thấy vậy thì trấn an cô ấy nói: “Không phải chỉ mình nhà cô, nhà người khác
cũng vậy.”
Trịnh Tiểu Hà dường như cũng không được an ủi bao nhiêu, cô ấy gật đầu qua loa rồi đột nhiên
đứng lên nói: “Thị trấn của chúng tôi không được yên ổn, đêm nay hai người ở lại nhà tôi đi, đợi
đến sáng mai hẵng đi, đừng để cha mẹ tôi phát hiện là được.”
Hàn Hướng Nhu gật đầu, Trịnh Tiểu Hà nhìn hai người bọn họ giống như để suy đoán mối quan
hệ, thử hỏi dò: “Ở trên tầng hai chỉ có hai phòng ngủ, nếu không đi đến ngủ với tôi ở căn phòng
phía đông đi, anh này sẽ ngủ ở căn phòng phía tây.”
Hàn Hướng Nhu cười nói: “Hai chúng tôi ở căn phòng phía tây là được, cô mau đi ngủ đi. Ngày
mai hai chúng tôi còn phải lên đường sớm, không quấy rầy cô ngủ nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-183.html.]
Trịnh Tiểu Hà gật đầu, nói cho họ biết vị trí nhà vệ sinh sau đó tắt đèn phòng khách ở trên tầng
hai rồi quay về phòng của mình. Hàn Thịnh Vĩ đi vào phòng liếc mắt nhìn chiếc giường đôi duy
nhất thì xấu hổ gãi đầu: “Chỉ có một cái giường thì ngủ thế nào bây giờ? Nếu không thì anh ngủ
dưới đất?”
Hàn Hướng Nhu im lặng nhìn anh: “Ngủ cái gì mà ngủ? Anh đừng có quên nhiệm vụ của chúng
ta khi tiến vào đây.” Hàn Hướng Nhu bảo Hàn Thịnh vĩ dời hai chiếc ghế đẩu đến bên cửa sổ, cô
tiện tay tắt đèn rồi đi tới bên cạnh cửa, nhẹ nhàng đẩy mành cỏ, vén ra một khe hở nhỏ ở tấm rèm
cửa bên trong.Đường phố trong vẫn rất yên tĩnh, đừng nói là người, ngay cả một hồn ma cũng
không có. Hai người đứng đó lặng lẽ nhìn ra ngoài, không biết qua bao lâu sau bên ngoài bắt đầu
nổi gió, từ trên tầng nhìn xuống chỉ thấy tất cả đèn lồng màu trắng bắt đầu đung đưa, ánh nến dần
trở nên ảm đạm, chỉ có một nhúm lửa yếu ớt đủ để thấy rõ mặt đường.Lại một trận gió khác thổi
tới, đèn lồng lay động mạnh hơn, nhưng điều kỳ lạ là cho dù lay động mạnh thế nào thì vẫn có
một đám lửa nhỏ mạnh mẽ cháy không bị gió thổi tắt.
“Cạch cạch cạch cạch cạch…” Tiếng bước chân hỗn loạn cùng với tiếng quỷ khóc sói tru truyền
tới từ cuối đường khiến người khác khó mà chịu được, Hàn Thịnh Vĩ xoa xoa cơ thể đang nổi
đầy da gà của mình, nhẹ giọng nói: “Âm thanh này quả thật khó nghe, rốt cuộc là thứ quái quỷ gì
vậy?” Anh không nhịn được kéo khe hở ra rộng hơn để có thể nhìn rõ tình huống bên
ngoài.Cùng với tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng gần, một đội ngũ không tính là chỉnh tề
xuất hiện ở trên đường phố. Tám con quỷ ăn mặc áo giáp rách rưới giơ giáo xếp thành hai hàng
đi ở phía trước, đội ngũ ở phía sau trong lộn xộn hơn chút, mỗi một âm binh đều áp giải một hồn
ma lang thang đẩy chúng về phía trước. Những hồn ma lang thang này thoạt nhìn quần áo không
đủ che thân, có người mặc trường bảo cổ đại, có người mặc áo bằng vải thô thời dân quốc, còn
có cả người mặc quần áo hiện đại, đúng là phong cách gì cũng có.Nhóm âm binh thỉnh thoảng xô
đẩy các âm hồn về phía trước, những hồn ma đó ai cũng kêu gào thảm thiết, Hàn Thịnh Vĩ nghe
xong cũng tê dại cả da đầu! Anh chú ý tới một người trong đám âm binh đó tay xách hồn phách
của một đứa trẻ khoảng chừng ba bốn tuổi, đứa trẻ chỉ mặc một cái yếm chiếc mongnhỏ đề trần
TBC
vừa đá chân vừa khóc lóc thảm thiết. Hàn Thịnh Vĩ không khỏi nhớ tới câu chuyện cháu trai nhà
hàng xóm mà Hà Đại đã nói, đột nhiên cảm thấy xúc động, có lẽ đây chính là hồn phách của đứa
trẻ kia.