Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:53:08
Lượt xem: 64
Chương 178:
Cũng không biết vì tý do gì mà cửa số của tất cả các nhà ở trấn nhỏ này đều đóng chặt, trên
đường không có một bóng người. Hàn Thịnh Vĩ gác gậy tên vai đi từ đầu đường đến cuối đường,
khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc thì chúng ta ở đây làm gì? Không nhìn thấy người cũng chả nhìn thấy
quỷ, vậy có phải chỉ cần tìm một ngôi nhà để chưi vào ngây ngốc ba ngày ở đó là qua cửa
không?“ Hàn Hướng Nhu cũng không hiểu chuyện này tắm, chỉ nói: “Tìm một người hỏi thăm
chút đã rồi nói sau.” Hai người đi vòng tới mặt sau của con đường thì toáng thoáng nghe thấy
tiếng khóc, hai người đi theo âm thanh phát hiện một căn nhà đang mở rộng cửa, trên cửa treo
một mảnh vải trắng, giống như đang làm đám tang. Hai người Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ
cùng nhau đi vào, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi vội vàng ra đón hạ giọng hỏi: “Hai
người có phải là thiên sư trong trấn mời tới không?”
Hàn Hướng Nhu nhập vai rất nhanh, bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, ông tên là gì? Tình hình trong
nhà ra sao?”
Người đàn ông cầm tay áo lau nước mắt nói: “Tôi tên là Hà Đại, sáng sớm hôm nay mẹ tôi mới
qua đời vì bệnh. Nhưng dựa theo quy định của trấn thì phải để yên t.h.i t.h.ể trong ba ngày mới
được chôn cất, nhưng mà ở trấn trên liên tục có chuyện xác c.h.ế.t vùng dậy, tôi thật sự sợ mẹ tôi
xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Vẻ mặt của Hàn Hướng Nhu không thay đổi: “Tôi vào xem quan tài gỗ một chút rồi nói sau.”
Hà Đại nhanh chóng đồng ý rồi dẫn hai người Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ tới linh đường,
bên trong linh đường bày một quan tài gỗ, phía trước quan tài có một chậu lửa, hai bên có rất
nhiều con cháu đang quỳ, ở giữa có một tên nhóc khoảng hai mươi tuổi vừa khóc vừa đốt vàng
mã.
Hàn Hướng Nhu liếc mắt nhìn tấm ảnh đen trắng phía sau quan tài gỗ, bà cụ trong khoảng tám
mươi tuổi, trên khuôn mặt gầy gò đều là nếp nhăn, bởi vì miệng không có răng nên hai má hóp
vào, cả khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
Có vẻ như Hà Đại hơi sợ mẹ của mình, cứ cúi đầu không dám ngẩng đầu lên nhìn, mơ hồ nói:
“Đại sư, ngài xem t.h.i t.h.ể của mẹ tôi có thể bị vùng dậy không?”
TBC
Hàn Hướng Nhu đi quanh quan tài một vòng, ngoại trừ không khí âm u trầm lặng đầy c.h.ế.t chóc
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-178.html.]
của người vừa mất ra thì không có gì đặc biệt. Hàn Hướng Nhu lắc đầu nói: “Không có gì kỳ lạ
cả, ông chỉ cần cẩn thận đừng để vật sống chạm vào, có lẽ sẽ không có chuyện gì.”
Hà Đại nghe vậy nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy đại sư vào phòng ngồi trước đi, tôi đã bảo
người trong nhà thu dọn hai căn phòng sạch sẽ, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi ăn cơm tối,
chúng tôi còn phải làm phiền hai người giúp đỡ cùng gác một đêm.”Hà Đại vừa mới dứt lời, trời
dần dần tối, mọi thứ nhanh chóng biến thành màu đen. Trong lúc ông ấy đi sắp xếp đồ ăn, Hàn
Thịnh Vĩ nhỏ giọng nói: “Thời gian ở nơi này trôi nhanh quá, mới dạo qua một vòng mà trời đã
tối? Vậy không phải còn hai ngày nữa thì chúng ta sẽ được ra ngoài sao?”Hàn Hướng Nhu lắc
đầu nói: “Chúng ta tiến vào đây lúc mặt trời ở phía tây, thời gian ở đây không giống ở bên
ngoài.”
Hai người ngồi một lát thì Hà Đại đi vào mời bọn họ tới phòng bếp ăn cơm, trên mặt bàn sắp đầy
thịt gà vịt cá, chỉ là không biết tại sao thức ăn không bốc lên hơi nóng. Hàn Hướng Nhu vốn dĩ
không định ăn đồ ăn bên trong huyễn cảnh, cô thấy Hà Đại đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm đồ
ăn trên bàn, trực tiếp hỏi: “Người nhà của ông không ăn cơm sao? Gọi bọn họ tới ăn cùng đi.”Hà
Đại vội vàng ra ngoài gọi người, một lát sau mười mấy người đi vào ngồi đầy cả bàn, Hàn
Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ thừa cơ dịch ghế ra bên ngoài một chút, nhìn bọn họ ngấu nghiến
ăn sạch sẽ đồ ăn trên bàn.Sau khi Hà Đại cơm nước no nê xỉa răng, ông ta hỏi cậu bé vừa hóa
vàng: “Ai đang ở bên ngoài túc trực lăng cữu?”
Cậu bé gặm đùi gà, khuôn mặt mờ mịt ngẩng đầu: “Không có ai túc trực lăng cữu, tất cả mọi
người đều vào nhà ăn cơm.”Sắc mặt Hà Đại thay đổi, đẩy bàn chạy vội ra ngoài, những người
khác cũng vội vã đuổi theo. Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ đi sau cùng, vừa chạy ra khỏi
phòng thì thấy tất cả đám người đứng trong linh đường đều không dám động đậy.Hàn Hướng
Nhu đẩy đám người ra chen vào, chỉ thấy nắp quan tài đang đóng không biết từ lúc nào đã bị đẩy
ra một nửa, vừa vặn lộ ra nửa người trên của bà cụ.
Hà Đại ngừng thở tiến lên kiểm tra nhìn qua dường như không phát hiện điều khác thường, quay
đầu nhìn về người nhà mình vẫy vẫy tay: “Thằng hai, thằng ba và Đại Tráng mau tới giúp tôi đẩy
quan tài lại.” Ba người lên tiếng vừa bước đi ra ngoài chưa được hai bước, bỗng một con mèo
đen từ đầu tường nhảy xuống, nhảy vào trong quan tài, ngồi xổm trên mặt bà cụ.