Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:39:15
Lượt xem: 93
Chương 162:
Lời vừa dứt, ông cụ Khương không đánh nhau với ông cụ Hàn nữa, trái lại cầm gậy batoÔng bắt
đầu đánh An Chí Cương: “Tôi cho anh nói ba táp theo này, nhà anh mới có ma quỷ ấy!” Hàn
Hướng Nhu và người nhà họ Khương đến vừa đến đã bắt gặp cảnh tượng đở khóc đở cười này.
An Chí Cương cũng là một nhà kinh doanh có tên tuổi ở địa phương, lúc này tại bị ông cụ
Khương đánh cho nhếch nhác không thôi.
Con trai của ông ấy vội vàng kéo gậy batoÔng của ông cụ lại, đau đầu dìu ông ấy sang một bên:
“Nếu không thể nói chuyện thì cha về nhà đi, sao còn động tay động chân chứ?” Ông cụ Khương
thở hồng hộc cầm gậy tên chỉ vào An Chí Cương: “Thằng nhóc kia bảo con cầm 1 triệu mời lão
thần côn này về nhà bắt quỷ! Nhà chúng ta nào có quỷ hả, từ trước đến giò cha chưa từng cảm
thấy trong nhà có gì khác thường cả.”
Khương Tuấn Minh nhìn quần áo nhăn nhúm của An Chí Cương, chỉ có thể cười ha ha với ông
TBC
ta, lại thấp giọng khuyên nhủ ông cụ nhà mình. Bên kia Hàn Hướng Nhu cũng đang vỗ về ông
nội Hàn: “Cháu nói này chưởng môn, nơi này không phải dãy Thần Tiên Lĩnh của chúng ta,
người ta không biết ông làm gì, ông lại đến nói nhà người khác có ma quỷ, ai lại tin được chứ?”
Ông cụ Hàn bừng tỉnh vỡ lẽ: “Chẳng trách ông ta lại tức giận, hóa ra ông quên tự giới thiệu bản
thân.”
Sau đó, ông ấy lập tức gân cổ hét lên: “Này, lão Khương, tôi là chưởng môn của phái Thiên
Nhất, am hiểu mọi thứ từ bắt ma quỷ đến xem phong thủy...” Ông cụ Hàn mới nói được một nửa
đã bị Hàn Hướng Nhu bịt miệng lại, điều này làm ông ấy giận dữ trợn mắt nhìn cháu gái.
Cô không biết làm sao, chỉ đành ghé sát tai ông ấy, thấp giọng giải thích: “Ông hạ giá bản thân
như thế, Tổ sư gia sẽ mất hứng đó ạ.”
Vừa nhắc đến Tổ sư gia, ông cụ Hàn lập tức xìu xuống, ông ấy gạt tay cô ra, hừ một tiếng với
ông cụ Khương: “Bây giờ ông mời tôi, tôi cũng không đi đâu.”
Ông ấy phất ống tay áo rời đi, Hàn Thịnh Vĩ vội vàng đuổi theo vừa đỡ vừa an ủi ông nội. Hàn
Hướng Nhu đi tới bên cạnh người nhà họ Khương quan sát bọn họ, trên người quả thực ít nhiều
gì cũng dính chút quỷ khí. Thế nhưng những con quỷ trong nhà bọn họ dường như cũng không
có suy nghĩ hại người, cũng không ảnh hưởng đến vận may trên người họ, chút quỷ khí dính vào
này thì hôm sau sưởi nắng một chút sẽ tiêu tan thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-162.html.]
Làm ăn chú trọng sự đồng ý từ hai bên, việc bắt ma quỷ này cũng thế. Nếu như khách hàng
không thật lòng tin tưởng, vậy khi bắt quỷ sẽ khó tránh khỏi chuyện hỏi lung tung này nọ, sợ
rằng bạn là tên lừa gạt. Mặc dù Hàn Hướng Nhu trẻ tuổi, tính cách cũng rất hiền lành, chẳng qua
trong xương cốt cô cũng có kiêu ngạo của phái Thiên Nhất.
Lúc này cô đã nghĩ như thế, tuy rằng nhà của đối phương quả thực có ma quỷ, có điều nếu bọn
họ không đến cửa cầu cứu thì bản thân cũng không cần phải ép buộc mối làm ăn này. Chỉ là dù
sao cũng là do ông cụ Hàn gây ra cuộc gây gổ này, cô vẫn nói xin lỗi với người ta: “Ông
Khương, ông nội Khương, ông nội cháu nghĩ gì nói đó, xin lỗi mọi người ạ.”An Chí Cương ở
bên cạnh thấy Hàn Hướng Nhu nói là “nghĩ gì nói đó” mà không phải nói ông cụ Hàn nói bậy
nói bạ, liền đoán được có lẽ nhà họ Khương thật sự có thứ gì đó. Con trai của ông cụ Khương là
Khương Tuấn Minh thấy một cô gái trẻ thay mặt nhà họ Hàn cũng không tiện so đo với cô. Với
lại người già cũng chẳng khác gì trẻ con, hôm nay ầm ĩ ngày mai lại tốt, người trưởng thành vốn
dĩ không nên can thiệp vào quá nhiều.Khương Tuấn Minh mỉm cười gật đầu với Hàn Hướng
Nhu: “Không sao đâu, người già giống như trẻ con đều như thế, chỉ cần không làm tổn thương ai
là được.”Hàn Hướng Nhu phụ họa đôi câu, nhìn người nhà họ Khương đi rồi cũng chuẩn bị về
nhà. An Chí Cương vội vàng theo sau, thấy xung quanh không có ai mới thấp giọng hỏi: “Đại sư,
chẳng lẽ nhà họ Khương thật sự...”
Cô khẽ “ừ” một tiếng: “Có điều vấn đề không to tát, không phải lệ quỷ, chỉ cần người nhà bọn họ
sưởi nắng nhiều là không sao hết.”An Chí Cương lại vội vàng hỏi: “Có cần tôi đi nói với
Khương Tuấn Minh không? Bình thường đối phương không hay ở nhà, có thể không chú ý đến
những chuyện nhỏ nhặt này lắm.”Hàn Hướng Nhu lắc lắc đầu: “Bắt ma quỷ cũng chú trọng
duyên phận, bây giờ xem ra là không có chuyện gì. Nếu như con quỷ kia quả thực ảnh hưởng
đến người nhà bọn họ, chúng tôi sẽ liên lạc với bộ phận đặc biệt.” Chuyện của nhà họ Khương
chưa tính là chuyện lớn, trừ ông cụ Hàn thỉnh thoảng lầu bầu 2 lần ra, cô cũng nhanh chóng quên
mất.Sáng sớm hôm sau, Hàn Hướng Nhu lắp đặt tivi cho Tổ sư gia, điện thoại di động và laptop
cũng được giao đến. Nhân viên dịch vụ lắp đặt tivi nhìn linh vị và lư hương bốc khói trong căn
phòng trống trải, trong lòng sợ hãi không thôi, luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm sau lưng
mình. Hai nhân viên lắp đặt xong thì điều chỉnh thử một lần, ngay cả xin đánh giá tốt cũng không
cần mà vội vội vàng vàng rời đi. Nhìn điệu bộ chạy ra khỏi cửa kia, nói không chừng buổi tối
bọn họ sẽ gặp phải ác mộng.