Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 152

Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:34:49
Lượt xem: 80

Chương 152:

Hàn Hướng Nhu đột nhiên bị hỏi như vậy thì có hơi bối rối, cô đổi dép nhân lúc Lưu Thục Cầm

đi vào trong phòng bếp rửa hoa quả thì nhỏ giọng hỏi Hàn Bình An: “Cha à, mẹ bị sao vậy?”

Hàn Bình An dùng giấy báo che miệng nhỏ giọng nói: “Buổi trưa mẹ con đi tham dự hôn lễ con

trai của bạn.” Hàn Hướng Nhu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiều, chờ Lưu Thục Cầm bưng trái cây đã gọt

sẵn đi từ trong bếp ra, cô mới cười hì hì nói: “Mẹ à, con mới bao nhiêu tuổi đâu chứ, cũng không

vội tìm đối tượng. Mẹ vẫn nên đặt tâm huyết ở trên người anh trai con đi, nhìn thấy người thì

trốn, muốn tìm thì cũng nên tìm anh ấy trước.”

Lưu Thục Cầm vừa nghe những lời này thì vô cùng tức giận: “Con gái của dì Trương ở biệt thự

số 23 mới từ nước ngoài trở về mấy ngày trước, ngoại hình cũng xinh đẹp. Ngày hôm qua mẹ

còn nói chuyện với dì ấy để dì ấy dẫn con gái tới nhà mình chơi, tiện gặp mặt anh trai con. Kết

quả hôm nay anh trai con lôi thôi lếch thếch trở về, khiến dì Trương choáng váng. Chiều nay, dì

Trương gửi tin nhắn Wechat cho mẹ nói con gái đã có người thích, hoãn lại buổi gặp mặt, con

nói xem đây là chuyện gì?”

Hàn Hướng Nhu nhớ lại dáng vẻ của Hàn Thịnh Vĩ từ thôn Sơn Linh đi ra ngoài thì không nhịn

được cười nghiêng ngả, Lưu Thục Cầm thấy dáng vẻ này của cô thì mắng: “Rốt cuộc tối hôm

qua hai con làm gì vậy? Nếu không phải anh con gọi mẹ là mẹ, thì mẹ cũng không dám nhận

đâu.”

Hàn Hướng Nhu tựa vào vai Hàn Bình An lau sạch nước mắt, buồn cười nói: “Chuyện này thật

sự không thể trách anh con được, hôm qua đốt vàng cho tổ sư gia, tổ sư gia thấy anh trai con rất

tôn sự trọng đạo, cho nên kiểm tra anh ấy một chút.” Cô quay đầu lại nhìn ngó xung quanh,

TBC

không phát hiện bóng dáng Hàn Thịnh Vĩ, có hơi kỳ quái hỏi: “Anh trai con đâu rồi?”

Lựu Thục Cầm đặt trái cây xuống trước mặt Hàn Hướng Nhu, xiên một miếng dưa đưa cho cô:

“Anh trai con ngủ cả ngày, ăn cơm xong lại về nghỉ ngơi. Mẹ thấy trên người anh con có chút vết

thương, bảo tới bệnh viện xử lý mà anh con cũng không đi.”

Hàn Hướng Nhu ăn hai miếng trái cây, buông nĩa xuống đứng dậy: “Con đi xem anh con thế

nào.”

Hàn Hướng Nhu đi lên tầng ba gõ cửa phòng Hàn Thịnh Vĩ, một lát sau Hàn Thịnh Vĩ mở cửa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-152.html.]

phòng, nhìn thấy là Hàn Hướng Nhu thì trưng ra khuôn mặt buồn bực tố khổ: “Anh phải mất một

tiếng để phiên dịch đoạn đầu tiên, tốn nửa ngày mà chỉ nhớ được hai câu, anh cảm thấy cả đời

này mình không thể học được công pháp cơ bản rồi tốt nghiệp được.”

Hàn Hướng Nhu cười khóe mắt cong cong nói cho anh ý nghĩa của đoạn đầu tiên, an ủi anh mấy

câu: “Anh đừng thấy mấy thứ này vừa u ám lại vừa khó hiểu, nó giống như nền móng của một

tòa nhà cao tầng vậy, nếu không học được cái này thì cũng không nắm chắc được những cái

khác. Thật ra thì anh mới nhập môn nên cảm thấy có hơi khó khăn, đợi hiểu được ý nghĩa bên

trong thì sẽ cảm thấy dễ.” Cô nhìn dáng vẻ chán nản của Hàn thịnh Vĩ, không nhịn được thở dài:

“Nếu anh còn có vẻ mặt như này nữa, có lẽ tổ sư gia sẽ hối hận khi cho anh gia nhập môn phái.”

Hàn Thịnh Vĩ lập tức phấn chấn, bắt đầu cầm lật giở sách: “Thật ra anh cảm thấy cũng không

khó lắm, anh chắc chắn sẽ không làm tổ sư gia thất vọng.”Hàn Hướng Nhu che miệng cười thầm,

chợt nghe thấy tiếng nói chuyện từ dưới tầng truyền lên. Ngũ quan của Hàn Hướng Nhu nhạy

bén hơn người bình thường, cô lắng tai nghe, có hơi do dự nhìn Hàn Thịnh Vĩ: “Sao em lại nghe

thấy tiếng của ông nội nhỉ?”Hai anh em nhìn nhau bật dậy khỏi ghế chạy ra ngoài cửa. Từ trên

cầu thang, Hàn Hướng Nhu đã nhìn thấy một ông già đen đúa gầy gõ ngồi ở trên ghế sô pha,

hưng phấn chạy tới, còn muốn vòng tay ôm lấy ông ấy: “Ông nội, sao ông lại tới đây? Cháu nhớ

ông quá à!”Ông cụ Hàn nhìn thấy ứa cháu gái ngoan mà mình nuôi lớn thì vui vẻ đưa tay chặn cô

lại: “Cháu ngồi sang một bên đi, không thấy ông đang ôm bài vị của tổ sư gia à, cẩn thận không

lại đẩy tổ sư gia.”

Hàn Hướng Nhu nhìn bài vị quen thuộc kia, đột nhiên đầu đổ đầy mồ hôi: “Sao ông lại mang cả

tổ sư gia tới đây vậy?”Ông cụ Hàn hung dữ trợn mắt nhìn cô: “Câu hỏi này không phải vô nghĩa

lắm sao? Mọi người không ở nhà ông ở nhà một mình cũng chả có ý nghĩa gì, cho nên ông định

ở đây đến mùa xuân. Thời gian dài như vậy, không mang theo bài vị của tổ sư gia thì làm sao

thắp hương cúng bái được? Nhu Nhu cháu chạy nhanh, mau chuẩn bị phòng cho tổ sư gia

đi.”Hàn Hướng Nhu suy nghĩ một lát rồi uyển chuyển hỏi: “Vậy trên đường tới đây ông đã để tổ

sư gia ở chỗ nào rồi?”Ông cụ Hàn trợn mắt nhìn cô: “Đương nhiên là để ở trước ngực, giơ lên

như này rồi!”Hàn Hướng Nhu nghĩ tới hình ảnh này không nhịn được mà che mặt, loại phong

cách quỷ dị này không biết có làm hành khách khác sợ hãi không.

Loading...