Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:33:02
Lượt xem: 77
Chương 148:
Vương Ủy ấm ức: “Đại sư, chị đang nghĩ gì thế? Tôi thích con gái! Tôi chưa từng yêu đương,
cũng chưa từng nắm tay con gái! Tôi...” Hàn Hướng Nhup trợn mắt, khẽ gật đầu với Lý Hoành:
“Cậu mau ra đây, chúng ta tìm xem còn người sống sót nào khác không.” Vương Ủy đã sang
chấn tâm lý bởi vì vừa rồi gặp phải lệ quỷ, sống c.h.ế.t cũng không chịu hành động một mình. Hàn
Hướng Nhu dẫn theo một người một ma lục soát khắp bệnh viện, tìm được hai nugười sống,
chẳng qua bọn họ có vẻ bị thương hết sức nghiêm trọng. Cô sơ cứu qua loa giúp hai người, đang
rầu rĩ làm thế nào để khiêng hai người xuống thì rốt cuộc Trương Chiêu Dục cũng dẫn người
đến.
Hàn Hướng Nhu thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Các anh tới đúng lúc lắm, có ai biết y học
không? Tôi không giỏi cái này, chưa thể hoàn toàn loại trừ thi độc trong cơ thể bọn họ.”
Trương Chiêu Dục kiểm tra tình trạng vết thương của hai người, ngạc nhiên nhìn cô: “Việc này
đã rất tốt rồi, tôi cảm thấy đã ngang ngửa với bác sĩ huyền môn.” Anh ta vừa bảo cấp dưới mang
người bị thương đi, vừa tò mò nhìn cô: “Tôi biết đạo hữu Hàn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa biết
cô là đệ tử của môn phái nào, vậy mà lại am hiểu tất cả mọi thứ, cũng quá toàn diện rồi.” Hàn
Hướng Nhu kiêu ngạo hất cằm lên: “Tôi là đệ tử của phái Thiên Nhất.”
Trương Chiêu Dục cẩn thận nhớ lại nhìn đối phương với vẻ mờ mịt: “Tôi hình như chưa từng
nghe nói đến môn phái này thì phải?” Hàn Hướng Nhu tức giận trợn mắt nhìn anh ta, người kia
lập tức nhanh trí chuyển chủ đề: “Cái đó, đạo hữu Hàn à, cô tới từ đầu có phát hiện gì không?”
Cô xoa bóp bả vai ê ẩm, trả lời: “Tầng hầm dưới đất của bệnh viện có mấy trăm hồn ma ở trong,
TBC
tôi sợ lãng phí bùa nên giữ lại cho anh, anh có thể mang người đến tra hỏi xem sao. Ngoài ra, tôi
đã đưa 5 cô gái bị thương ra ngoài trước khi gọi điện thoại cho các anh, cộng thêm 3 người này
nữa là tổng cộng có 8 người còn sống. Ba người khác không rõ tung tích, còn lại đều đã hẹo rồi.”
Trương Chiêu Dục yêu cầu cấp dưới của mình mở rộng phạm vi tìm kiếm, Hàn Hướng Nhu đưa
viên đá trong túi cho anh ta: “Lại là cấp dưới của đại nhân làm chuyện đó, tôi luôn cảm thấy có
một âm mưu lớn nào đó.”
Trương Chiêu Dục nhận lấy viên đá thở dài nói: “Tại sao loại chuyện này luôn xảy ra ở địa bàn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-148.html.]
do tôi quản lý nhỉ? Năm nay tôi cũng không phạm Thái Tuế nha.”Hàn Hướng Nhu đột nhiên cảm
thấy chột dạ, cô nhẹ nhàng ho khan hai tiếng nhìn xung quanh phòng bệnh, tiện tay lấy ra một
tập hồ sơ bệnh nhân đầy bụi bặm, ngày tháng trên đó đã hơn bốn mươi năm trước.
Hàn Hướng Nhu nhíu mày: “Nhà xưởng này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi thấy số lượng thi thể
ước chừng phải hơn một ngàn người.”Trên đường tới đây Trương Chiêu Dục đã điều tra qua tư
liệu về nhà máy này: “Chỗ này trước đây là nhà máy dệt bông thứ hai của Lâm Hải, được xây
dựng vào những năm 70 chủ yếu sản xuất sợi bông và vải mộc, thời kỳ đỉnh cao trong nhà máy
có hơn bốn ngàn công nhân. Việc xây dựng nhà xưởng này diễn ra không quá thuận lợi, mỗi năm
đều có rất nhiều tai nạn liên quan tới việc máy móc khiến công nhân bị thương, nghiêm trọng
nhất chính là vụ nữ công nhân bị quấn vào máy móc, sau đó bởi vì mảnh vải lộ ra vết m.á.u mới
tìm được t.h.i t.h.ể của nữ công nhân đó. Thời điểm đó, nhiệm vụ sản xuất đều được đặt lên hàng
đầu, cho dù chuyện có liên quan tới mạng người cũng không thể làm trễ tiến độ sản xuất được.
Lãnh đạo công xưởng ngoài trừ việc tập trung tinh thần không phân tâm trong các cuộc họp nhỏ
giao công việc thì không có quyết định cụ thể nào. Sau đó, người c.h.ế.t do sự cố của một tháng
nhiều bằng cả một năm, cuối cùng nghe nói lâu lâu lại c.h.ế.t một người.
Lúc này phía trên cũng bắt đầu quan tâm tới vấn đề này, nhưng ở thời đại đó cô cũng biết đấy, dù
chuyện có kỳ lạ tới đâu cũng không thể dựa vào yêu ma quỷ quái được, cuối cùng chính phủ
xuống kiểm tra thông báo là máy móc trục trặc dẫn tới tai nạn c.h.ế.t người, đề xuất dùng thiết bị
mới từ tỉnh khác, đúng lúc này người trong xưởng đều biến mất.”Hàn Hướng Nhu trong lòng rét
run: “Không mời thiên sư tới làm phép sao? Nếu lúc đó kịp thời phá vỡ kết giới của oán quỷ,
chắc chắn sẽ không c.h.ế.t nhiều người như vậy.”
Trương Chiêu Dục cười khổ nói: "Làm sao có thể mời người làm việc này được, ai dám đưa ra
đề nghị này e rằng sẽ bị tống vào tù trong vòng chưa đầy hai phút. Khi đó họ chỉ phong tỏa nhà
máy này, đồng thời xây dựng nhà máy dệt thứ ba ở Đông Thành, nơi này hoàn toàn bị bỏ hoang.
Ngành của chúng tôi được thành lập hơn mười năm trước, vốn cũng không biết chuyện này, hơn
nữa mấy năm, nay chỗ này cũng không xảy ra chuyện quá rắc rối, cho nên chúng tôi cũng không
chú ý tới nơi này. Chuyện này tôi cũng vừa mới phát hiện ra khi xin tài liệu về nhà máy từ phía
trên khi tới đây.”