Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:32:07
Lượt xem: 61
Chương 146:
Vương Ủy sợ hãi làm hồn phách trong suốt thêm một chút, toàn thân run rấy như cái sàng: “Tôi,
tôi, tôi, tôi vẫn nên đi tìm người đây, tôi, tôi, tôi bảo đảm không làm bậy nữa...” Hàn Hướng Nhu
trợn mắt nhìn cậu ta rồi cất bùa tại vào túi, Vương Ủy thấy mình tránh được một kiếp lập tức thở
phào nhẹ nhõm. Cậu ta điều khiến thân thể bay lên trần nhà, thuận lợi xuyên qua trần nhà chui
vào một phòng khám bệnh. Hủ thi trong phòng khám có lẽ đều chạy đến sân trước nhà máy bị
Hàn Hướng Nhu thiêu rụi rồi, sảnh lớn trống rỗng không có gì cả.
Vương Uy lơ lửng trên không trung, tìm hai vòng không thấy người sống, bèn tắc mongxuyên
qua nền nhà dày cộm chui tên tầng 2: “Thật ra làm ma chơi cũng vui tắm, không cần leo cầu
thang nữa ha ha ha...”
Hồn thể của cậu ta mới chui ra được một nửa đã đối diện với một đôi mắt đỏ tươi. Hai con ma
đối mặt một giây, tiếng cười vui vẻ của Vương Uy lập tức nghẹn lại trong cổ họng, thay vào đó
là tiếng kêu thê lương thảm thiết: “Ma kìa á á á á!”
Cậu ta cảm nhận được áp lực và quỷ khí trên người đối phương, sợ đến nỗi đầu cũng trong suốt,
hoảng loạn rụt đầu về trong sàn nhà. Toàn thân cậu ta cÔng thành hình chữ “n”, vừa giãy giụa
vừa liều mạng lớn tiếng hét: “Đại đại đại đại sư sư sư sư sư sư... Cứu với... Lúc này thật sự sắp
mất mạng ma rồi...”
Vương Uy hoảng hốt chui đầu và tay chân ra khỏi trần nhà, sÔng lại quên mất cái mongvẫn còn
kẹt ở sàn nhà trên kia. Cậu ta vừa mới nhận ra điều bất ổn, chuẩn bị rút cả người ra thì cảm thấy
trên eo bị thứ gì đó tóm được. Cậu ta tuyệt vọng phát hiện bản thân bị lệ quỷ dễ dàng lôi ra khỏi
sàn nhà.
Thấy mình cách sàn nhà càng ngày càng xa, Vương Uy hoảng sợ liếc mắt nhìn chủ nhân của đôi
mắt màu đỏ kia. Đó là một lệ quỷ trong hết sức đáng gờm, trên người có quỷ khí nồng nặc hình
thành màn sương dày, cậu ta bị uy áp quá gần dọa đến mức không ngóc đầu lên được.
Tuy rằng Vương Uy mới thành ma không bao lâu, thế nhưng cảm giác sợ hãi từ trong xương tủy
này cho cậu ta biết, đối phương là một đại lão mình không trêu chọc nổi. Nếu như lệ quỷ đó
muốn bóp c.h.ế.t hoặc là nuốt chửng mình, cậu ta sẽ chẳng thể phản kháng nổi dù chỉ một chút.
Chẳng qua ngoài dự liệu của Vương Uy, lệ quỷ cũng không coi cậu ta thành đồ ăn vặt, mà là
nắm chặt trong tay tựa như đang đợi ai đó. Cậu ta cảm nhận được mình bị lệ quỷ nhàm chán vo
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-146.html.]
thành quả bóng, lúc thì kéo thành sợi dài, âm khí trên người bị kéo đến nỗi tiêu tan hơn nửa.
Hồn ma ở tầng hầm dưới đất quá nhiều, cho dù Hàn Hướng Nhu cầm bùa cũng không chứa nổi
nhiều như vậy, vì thế cô đành phải tạm thời phong ấn toàn bộ tầng hầm lại, đợi Trương Chiêu
Dục đến rồi xử lý. Vừa mới ra khỏi tầng hầm, cô lại cảm nhận được nỗi sợ hãi thấu xương mà
Vương Uy truyền sang cho mình. Sắc mặt Hàn Hướng Nhu thay đổi, dán bùa Khinh Thân lên
người rồi vội vàng nhảy lên tầng trên, chưa đầy hai mươi giây sau đã đá văng cửa phòng bệnh
201.
Vương Uy chỉ mới biến đổi thành hai hình dạng liền nghe thấy tiếng đạp cửa to lớn, cậu ta vùng
vẫy ngẩng đầu lên, trong thấy Hàn Hướng Nhu mặt mũi sa sầm đứng ngoài cửa, lập tức cảm
động chảy nước mắt. Cứu tinh, cuối cùng chị cũng đến rồi!Lệ quỷ ngẩng đầu nhìn cô, tiếp tục
“nhào nặn” Vương Uy trong tay để ra oai với Hàn Hướng Nhu. Cô thấy rõ tình hình trong phòng
xong thì cất bùa lại vào túi. Vương Uy còn ở trong tay người ta, nếu như dùng bùa mà nói, sợ
TBC
rằng người đầu tiên tan thành mây khói sẽ là cậu ta.
Cô nhìn vẻ mặt đắc chí vênh váo của lệ quỷ, bật cười một tiếng khinh thường: “Ngươi cũng quá
xem thường ta rồi, cho rằng ta không cần bùa thì không có cách nào đối phó với ngươi sao?”Hàn
Hướng Nhu tháo vòng đeo tay xuống hóa thành kiếm gỗ, lòng bàn chân giẫm lên, mượn tác dụng
của bùa Khinh Thân lao đến trước mặt lệ quỷ trong nháy mắt, kiếm Lôi Mộc Kích c.h.é.m tới cánh
tay của lệ quỷ.Cảm nhận được sức mạnh sấm sét trong kiếm gỗ, sắc mặt lệ quỷ thay đổi, nhanh
chóng bay về phía sau. Thế nhưng dù cho động tác của nó rất nhanh, sÔng vẫn không theo kịp
tốc độ của Hàn Hướng Nhu, kiếm gỗ thoáng cái đã cách cổ tay nó chỉ 10cm.
Trong lúc hoảng hốt, nó kéo Vương Uy ra sau định để cậu ta đỡ kiếm cho mình, chỉ là cô hình
như đã tính toán bước này từ trước. Kiếm gỗ lập tức tiến về phía trước 10cm, cứng rắn c.h.é.m đứt
cổ tay lệ quỷ tay còn lại vươn ra túm lấy Vương Uy bị vo thành quả bóng ném ra sau
lưng.Vương Uy ngơ ngác choáng váng lăn mấy vòng, thậm chí thân thể xuyên qua vách tường
cũng không để ý, cho đến khi tốc độ chậm lại, cậu ta mới phát hiện mình đã lăn vào trong một
căn phòng khác.
Cậu ta nằm ngửa dưới đất hồi lâu, cảm giác hoa mắt chóng mặt cuối cùng cũng tan biến. Vương
Uy mở mắt ra, vừa khéo lại đối diện với một đôi mắt khác, cậu ta nhớ đến trải nghiệm vừa rồi, da
đầu tê rần, thốt lên một tiếng “đậu má” rồi lăn một vòng trốn ra đằng sau.