Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:29:21
Lượt xem: 76
Chương 140:
Cha của Ngải Thi Thi nói: “Đại sư nói đúng, chúng ta đi vào cũng thêm rối toạn thôi, chúng tôi
sẽ đợi ở bên ngoài.” Cô nghiêm túc nhìn bọn họ: “Tôi phải đi mở cửa ngay đây, mặc kệ các ông
nhìn thấy cái gì cũng không được kêu lên. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng bước vào cửa một bước, nếu
không tôi chưa chắc sẽ cứu các ông kịp thời được.” Tiếp đó, Hàn Hướng Nhu đi tới cửa chính
bên ngoài nhà máy, đưa tay ra sức đẩy của ra, để tộ cỏ dại mọc cao gần băng nửa người ở bên
trong.
“Hình như cũng không có cái gì...” Cha Ngải vừa mới nói được một nửa đã hoảng sợ trợn to mắt.
Lúc Hàn Hướng Nhu bước vào cửa, không khí xung quanh thoáng rung động giống như một lớp
màng bán trong suốt vậy. Chỉ trong nháy mắt này, ông ta thấy mấy người giống như zombie
cứng ngắc xoay người lại nhìn chằm chằm phía cửa, có tên thậm chí chỉ có một nửa đầu.
Trong lòng cha Ngải lập tức rét lạnh, con gái mình ở nơi này một ngày một đêm rồi, còn có thể
sống sót thoát ra được không?
Hàn Hướng Nhu vừa mới bước vào cửa nhà máy, mấy t.h.i t.h.ể lượn lờ trong sân nghe thấy âm
thanh liền nhào tới. Cô vung tay ném một lá bùa ra ngoài, một quả cầu sét nổ tung, bảy tám con
cương thi lập tức bị đánh thành xác c.h.ế.t cháy đen. Các vị phụ huynh nhìn thấy một màn này qua
cánh cửa hé mở thì càng khiếp sợ hơn lúc nhìn thấy t.h.i t.h.ể thối rữa, cha của Ngải Thi Thi thậm
chí còn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, vẻ mặt tràn đầy hoảng hốt.
TBC
Cô với tay đóng cửa nhà máy tại, vừa mới đi được mấy bước tại gặp phải năm sáu hủ thi. Hàn
Hướng Nhu chán ghét nhíu mày tại, từ khi cô học đạo thuật đến nay, điều khiến cô khó chịu nhất
là đồ chơi m.á.u tanh ghê tởm này. Sau khi c.h.ế.t nên chôn thì chôn, nên thiêu thì thiêu không tốt
hả? Thế nào cũng phải nhảy nhót khắp nơi làm người ta chán ghét làm gì. Một lá bùa Rực Lửa
được ném ra thiêu mấy con hủ thi thành tro, xong xuôi Hàn Hướng Nhu nhìn điện tích của nhà
máy, trong lòng bắt đầu tính toán.
Năm đó nhà máy này dường như đã xảy ra chuyện gì đó, làm tất cả mọi người đều c.h.ế.t ở bên
trong. Nhà máy lớn như vậy phải có ít nhất hơn 1000 nhân viên, nếu tất cả đều là hủ thi mà nói,
số lượng bùa mà cô mang theo hoàn toàn không đủ dùng, đến lúc đó còn phải lãng phí sức mạnh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-140.html.]
sấm sét trong vòng tay của cô.
Nếu như thế, không bằng dụ chúng nó ra hết trước rồi đánh, vừa tiết kiệm bùa tại tiết kiệm được
tỉnh khí. Hàn Hướng Nhu bóp rồi vê đất thành gò nguyền rủa, một gò đất bằng phẳng nhô ra
nâng cô lên cao 3 mét. Cô ngồi xếp bằng ở trên đó, thả âm khí bị ánh sáng công đức áp chế ra
ngoài, từng đàn hủ thi theo bản năng chen chúc lao tới giống như ngửi thấy mùi đồ ăn ngon.
Đồng thời, cô còn ném ra mấy lá bùa Kích Lôi và bùa Rực Lửa, sấm sét cùng tia lửa đan xen
nhau thành một mảnh, bên dưới nhanh chóng truyền đến mùi hôi thối của t.h.i t.h.ể sau khi bị đốt
trụi. Hàn Hướng Nhu dán một lá bùa cho mình, một chiếc mặt nạ linh khí bao bọc lấy cô, ngăn
chặn toàn bộ mùi hôi thối và khói mù một cách hoàn hảo.
Sau khi ném bùa bốn năm lần như vậy, xác c.h.ế.t cháy đen chất đống dưới đất đã xấp xỉ nửa mét.
Cô thấy không còn hủ thi khác nhào tới nữa, lúc này mới che giấu âm khí trên người đi, ném một
lá bùa Gió Mát ra, xua tan mùi thối quanh quẩn trong nhà máy. Hàn Hướng Nhu nhìn lân cận gò
đất hoàn toàn không có chỗ đặt chân, bèn dán một lá bùa Khinh Thân lên người mình, bước
mười mấy bước trên không rồi mới đáp xuống đất.
Tất cả kết giới lớn nhỏ trong nhà máy bỏ hoang này không biết có bao nhiêu, hạc giấy mang theo
máu bay đến nơi này đã hoàn toàn bị lạc phương hướng. Chúng nó cuống cuồng vòng hai vòng
rồi biến trở lại thành hạc giấy, ngoan ngoãn rơi vào trong lòng bàn tay Hàn Hướng Nhu. Cô
dường như đã đoán trước được chuyện như vậy, cũng không lộ ra vẻ mặt bất ngờ. Tiếp đó, cô cất
hạc giấy đi, quan sát bố cục của nhà máy rồi đi thẳng vào phân xưởng.
Hàn Hướng Nhu đẩy cửa phân xưởng ra, bên trong là một sảnh lớn đen ngòm. Cô thắp một lá
bùa Trăng Sáng lên, một vầng trăng sáng bay lên chiếu sáng sảnh lớn tối tăm. Trong này, trừ chỗ
bán vé không có chỗ nào có thể trốn ra, cô vòng quanh hai vòng bên trong, tìm được vị trí công
tắc nguồn điện. Hàn Hướng Nhu đóng công tắc, tìm được một cái remote ở bên trong chỗ bán vé
tùy tiện bấm mấy nút, sau đó một mặt tường trống rỗng tách ra hai bên, để lộ một lối đi u ám.
Trăng sáng chiếu rọi lơ lửng trên đỉnh đầu Hàn Hướng Nhu, đi theo cô cùng vào lối đi. Lối đi rất
hẹp, vách tường hai bên tràn đầy vết máu. Ra khỏi lối đi chính là phân xưởng bỏ hoang, bên
trong là từng hàng máy móc cũ nát. Cô rẽ vào giữa hàng máy móc thứ hai liền dừng bước.