Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:20:02
Lượt xem: 71
Chương 137:
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay của Vương Uy đã bị cuốn vào trong máy, thậm chí những người đứng gần còn có thể nghe thấy tiếng xương bị nghiền nát. Máu tươi nóng hầm hập phun ra tung tóe, b.ắ.n lên mặt, tên người mấy người, tỏa ra mùi tanh. Tất cả mọi người ngây dại, không ai ngò đi chơi nhà ma mà lại có thể xảy ra tai nạn như vậy.
Đột nhiên phía sau truyền đến một toạt tiếng bước chân đồn dập, một chàng trai thở hồng hộc chạy vào, hoảng sợ hô: "Mọi người chạy mau, nơi này thật sự có ma. Lối đi chúng ta đi vào đã biến mất rồi, người đi ra cùng tôi bị ma nhập vào, cậu ta muốn căn c.h.ế.t tôi.” Chỉ trong thời gian hai câu nói, một nửa cơ thể Vương Uy đã bị cuốn vào trong máy, đầu cậu ta gục ở bên ngoài, đã tắt thở. Tất cả mọi người đều tránh xa Vương Uy, không đám nhìn vào gương mặt xanh mét và đôi mắt c.h.ế.t không nhằm lại của cậu ta.
Lý Hoành nhìn thấy bóng dáng màu đen đi ra từ lối đi nhỏ, xoay người tiếp tục chạy về phía trước. Bởi vì có vết xe đổ của Vương Uy, tất cả mọi người cách những cánh tay kia rất xa, chỉ sợ bị chúng tóm được. Cùng lúc đó, bọn họ cũng không dám đến quá gần hàng máy móc phía trước vì lo không biết sẽ có thứ gì chui ra từ sau máy móc. Một đám người nơm nớp lo sợ bỏ chạy, khó khăn lắm mới chạy ra được khỏi hàng máy này. Nhưng khi mấy người chuyển hướng tới lối đi nhỏ, một hàng máy móc y hệt lại hiện lên trước mắt bọn họ.
Một đám người đều hơi suy sụp khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Thế nhưng bây giờ bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục kiên trì chạy. May mắn thay, hàng máy móc này không nhìn thấy cánh tay đẫm m.á.u nào. Tuy rằng mọi người thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không dám lơ là cảnh giác.
Bọn họ vừa chạy về phía trước vừa không ngừng quan sát tình hình hai bên, sợ sẽ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện. Vạn Hiểu Vũ loạng chà loạng choạng đi theo giữa đội ngũ, lớp trang điểm nhòe đi vì nước mắt. Cô ấy hối hận đến xanh ruột, chưa bao giờ nghĩ rằng chơi nhà ma lại có thể xảy ra chuyện thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-137.html.]
Từ hàng máy thứ ba trên lối đi chuyển sang hàng thứ tư, Lý Hoành đột nhiên đứng chững lại. Người phía sau không kịp né tránh, lập tức đ.â.m sầm vào cậu ta, còn chưa kịp chất vấn đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta phải há hốc mồm. Một t.h.i t.h.ể rách rưới nằm chắn ngang giữa lối đi, mặc dù quần áo trên người dính m.á.u không thể nhìn thấy màu sắc ban đầu, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra đó là t.h.i t.h.ể của Vương Uy bị cánh tay kéo vào trong máy.
Trong lúc mọi người còn do dự, người phía sau đã hoảng loạn: "Người bị ma ám đuổi tới nơi rồi. Tiếng bước chân nặng nề trong tòa nhà xưởng trống trải rõ ràng đến khác thường, những người chen chúc ở phía sau đã quýnh lên, dùng sức đẩy những người bên trên về phía trước. Lý Hoành nhìn t.h.i t.h.ể nằm úp sấp bất động phía trước, cắn răng chạy vài bước nhảy qua nó, những người phía sau đều bắt chước cậu ta.
TBC
Trong lúc bối rối, không biết là ai đẩy người trước mặt, một cô gái tên Lý Dược giẫm đúng vào tay Vương Uy. Tay cậu ta bỗng nhiên lật lại, bắt lấy cổ chân cô ta.
Lý Dược bị kéo suýt nữa ngã sấp xuống. Khi cô ta cúi đầu nhìn thấy bàn tay đẫm m.á.u trên cổ chân mình, lập tức hoảng sợ thét chói tai. Lúc này, đầu óc Lý Dược trống rỗng, chỉ vô thức liều mạng giẫm chân còn lại lên cánh tay Vương Uy. Không ngờ cú giẫm này lại biến cánh tay cậu ta thành thịt vụn, cả bàn tay đều rơi xuống.
Lý Dược nhận thấy cảm giác bị người túm lấy đã biến mất, cô ta vội vàng bước qua t.h.i t.h.ể chạy về phía trước. Bàn tay bị đứt lìa nắm lấy mắt cá chân Lý Dược không ngừng rơi thịt vụn xuống, đến khi cô ta đuổi kịp người phía trước thì trên cổ chân chỉ còn lại một vòng tròn dấu tay màu đỏ mờ nhạt.
Lý Hoành không biết mình chạy qua bao nhiêu máy móc rồi, ngay khi cậu ta cảm thấy mình không thể kiên trì thêm được nữa thì cuối cùng cũng nhìn thấy được một cánh cửa hé mở, có thể nhìn thấy loáng thoáng tia sáng le lói. Cậu ta lập tức cảm thấy cả người hồi lại sức lực, bèn chạy vọt vào với tốc độ chạy nước rút trăm mét. Phía phía sau cũng đều thở phào nhẹ nhõm, liên tục lăn lộn đi theo.
Phía sau cửa vẫn là lối đi tối tăm, một đám người khoảng chừng chạy ba bốn phút mới nhìn thấy một cánh cửa hé mở. Ánh sáng phía sau cửa khiến mọi người mừng rỡ như điên, dường như đã nhìn thấy hy vọng sống sót. Lúc này, bọn họ không còn quan tâm đến những người xung quanh nữa, ai nấy dùng hết sức lực chạy ra ngoài.
Nhưng khi ấy người lao ra khỏi cửa, tất cả mọi người lại liên tiếp đ.â.m sầm vào nhau.Trong rạp hát cũ kỹ, trên sân khấu có mấy t.h.i t.h.ể mặc quần áo lòe loẹt không biết đang biểu diễn tiết mục gì, mấy chục khán giả ngồi ở ghế gỗ phía dưới đang tập trung theo dõi màn biểu diễn. Có lẽ bị âm thanh bọn họ xong vào làm phiền đến, các diễn viên trên sân khấu ngừng biểu diễn, nhìn chằm chằm vào bọn họ. Cùng lúc đó, khán giả quay đầu lại, lộ ra từng khuôn mặt hoàn toàn thay đổi.“Á á á á…”
…