Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 134

Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:19:14
Lượt xem: 84

Chương 134:

Hàn Hướng Nhu chép miệng: “Chẳng phải anh có gậy thiêu hỏa rồi hay sao?” Hàn Thịnh Vĩ nhìn cây gậy đen sì bên cạnh chân mình, nụ cười trên môi một lần nữa cứng đờ: “Tại sao đến tượt anh tại tùy tiện nhặt cây gậy vậy? Chuyện này, chuyện này quá keo kiệt rồi.”

 

“Đây không phải chính anh chọn sao?“ Hàn Hướng Nhu bất đắc dĩ liếc nhìn anh: “Anh cho rằng một người còn chưa nhập môn như anh mà có thể đánh c.h.ế.t một con yêu cây bằng phù triện sao? Đó là do Tổ sư gia muốn rèn đúc pháp khí cho anh nên ông ấy đã giúp một tay đấy. Cái cô ả Xuân Đào kia là yêu cây, theo lý thuyết thì rèn đúc thành kiếm gỗ đào là thích hợp nhất. Thế nhưng chẳng biết túc đó anh suy nghĩ tung tung cái gì, cứ thế biến ra cây gậy.” Hàn Hướng Nhu thông cảm nhìn anh: “Lúc ấy Tổ sư gia tức quá nên đã bỏ đi.”

Hàn Thịnh Vĩ cẩn thận hồi tưởng lại chuyện lúc đó, hình như anh chỉ nghĩ giá có cây gậy để đập cho con gấu này dừng lại thì tốt, cô ta xấu c.h.ế.t đi được.

Hàn Thịnh Vĩ xoa mặt, cố gắng nặn ra nụ cười mà trong lòng đau xót: “Lần sau anh nhất định sẽ nghĩ đến robot biến hình, đến lúc đó pháp khí của anh sẽ rất mạnh mẽ.”

Xe rẽ vào trong khu cư xá, điện thoại của Hàn Hướng Nhu reo lên. Cô mở tai nghe bluetooth ra, tiện tay vặn nhỏ âm lượng của radio đi. Trong điện thoại vang lên tiếng một cậu thanh niên: “Chào chị Hàn, em là Trương Thịnh, chị còn nhớ em không? Lần trước chúng ta cùng nhau tới viện dưỡng lão Từ Tâm đấy.”

Hàn Hướng Nhu lập tức nhớ đến cậu sinh viên xui xẻo bị bạn gái lừa đi gặp quỷ, cười trả lời: “Chị nhớ rồi, em tìm chị có chuyện gì không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-134.html.]

Trương Thịnh nói ra: “Lần trước sau khi trở về từ viện dưỡng lão, Lý Thanh đã nói với em những chuyện xảy ra tiếp đó, bấy giờ em mới biết hóa ra chị là người có bản lĩnh. Lần này trong nhà em xảy ra một số chuyện, em không biết nên tìm ai giúp đỡ nên mới nghĩ đến chị.”

Hàn Hướng Nhu cười khẽ: “Bạn gái của em đã nói với em chưa nhỉ, mời chị làm việc thì phải trả tiền.”

“Sau khi quay về em đã chia tay với Lý Thanh rồi, cô ấy không còn là bạn gái em nữa.” Trương Thịnh đáp: “Có điều em biết những chuyện như thế này chắc chắn không thể nhờ chị giúp đỡ không công được, chẳng qua là em không biết phải tốn bao nhiêu thôi?”

Hàn Hướng Nhu giơ tay tắt đài radio đi, nói thẳng: “Em nói trước cho chị nghe là chuyện gì đi.”Giọng nói của Trương Thịnh chợt có phần khổ sở: “Em có một cô em họ vừa mới vào năm nhất đại học, bởi vì em ấy thi đỗ trường đại học ở địa phương nên cuối tuần nào cũng về nhà. Sáng sớm hôm qua em ấy gọi cho dì của em, nói rằng bạn học rủ em ấy tới chơi ở một nhà mơ mới mở. Dì em nhắc nhở em ấy vài câu rồi lại hỏi em ấy nhà ma đó ở đâu, có xa nhà không. Em họ em bảo rằng nhà ma này chỉ người nào được mời mới có thể tới, không được tiết lộ địa điểm với người ngoài, có thể em ấy sẽ về nhà vào buổi chiều.”Hàn Hướng Nhu nghe xong thì đã đoán được sự tình xảy ra tiếp theo: “Không tìm được người à?”“Đúng vậy.” Giọng nói của Trương Thịnh run run: “Cả bốn nữ sinh trong phòng ký túc của em ấy đều mất tích.”

Em họ của Trương Thịnh tên là Vạn Hiểu Vũ, năm nay vừa vào năm nhất đại học, học chuyên ngành đạo diễn điện ảnh và truyền hình. Bốn cô gái cùng phòng ký túc xá của Vạn Hiểu Vũ đều có tính cách hoạt bát, sau hai tháng ở chung đã coi nhau như bạn tốt. Buổi tối thứ sáu không có hoạt động gì, bốn cô gái đang ở trong ký túc xá lướt mạng thì nữ sinh tên Ngải Thi Thi chia sẻ một bài đăng trên weibo vào nhóm chat của bốn người, vừa cười vừa nói: “Bạn tớ chia sẻ quá trình thám hiểm nhà ma nổi tiếng thế giới ở Nhật Bản nè, đọc siêu kích thích luôn.

 

”Mấy cô gái bấm vào đường link và bật cười khi thấy blogger miêu tả trải nghiệm tìm đường thoát thân đủ kiểu trong nhà ma. Vạn Hiểu Vũ vừa like bài viết vừa nói: “Chúng ta ở thành phố Lâm Hải lớn như vậy nhưng lại chẳng có cái nhà ma tử tế nào. Lần trước Kim Thái Mall xây dựng khung cảnh bệnh viện kinh dị, tớ đi vào chưa tới năm phút đã đi ra rồi, thực sự không có chút thú vị nào cả.”Ngải Thi Thi ngồi khoanh chân trên ghế gặm rÔng biển, nghe vậy bèn nói: “Hay là lễ giáng sinh này chúng ta tới Thung Lũng Hạnh Phúc ở thủ đô đi? Nghe nói ở đó có nhà ma, không biết thế nào.”

 

“Bình thường.” Trương San San từng vào nhà ma ở thủ đô hờ hững lướt điện thoại: “Tớ còn cố tình đi vào đêm halloween, hoàn toàn không có chút không khí kinh khủng nào. Khi nhặt những quả bóng rút thưởng ở dưới gầm giường ma, tớ còn rảnh rỗi đứng đó chọn lâu ơi là lâu ấy.” Mấy người khác nghe vậy thì lập tức bật cười, mồm năm miệng mười trêu chọc cô ấy quá can đảm.

TBC

 

Loading...