Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:18:11
Lượt xem: 90
Chương 132:
Hàn Hướng Nhu cười cười bấm ngón tay mặc niệm pháp chú, mô đất đần đần thấp xuống, cuối cùng hóa thành một nắm đất bùn. Hàn Thịnh Vĩ ôm n.g.ự.c ho khan mấy tiếng, chạy đến sau lưng Hàn Hướng Nhu mách lẻo với cô: “Tối hôm qua chẳng biết có chuyện gì xảy ra, anh chỉ hắt hơi một cái, chợt phát hiện mình đã di chuyển đến nơi khác.
Lúc ấy anh đã biết cái thôn này của bọn họ có gì đó quái lạ, sau khi hỏi đường bèn tranh thủ thời gian chạy đi, kết quả được nửa đường thì đèn lồng tắt, anh thấy đằng trước tối om nên không dám đi nữa, định về thôn trước để nghỉ tạm một đêm. Có điều nửa đường anh tại gặp phải con gái bà ta, nửa đêm nửa hôm ngồi đó thắp đèn lồng chải đầu, còn muốn quyến rũ anh. Tên của con gái bà ta nghe rất êm tai, kêu cái gì mà Xuân Đào, nhưng mặt mũi lại xấu kinh hồn.
Anh bị dọa sợ, dùng bùa Kích Lôi đánh cô ta, thế tà cô ta biến thành cây gậy này.” Hàn Hướng Nhu nhìn thoáng qua cây gậy đen thui kia, vẻ mặt một lời
khó nói hết nhìn Hàn Thịnh Vĩ: “Dùng thuận tay không?” “Cũng thuận tay.“ Hàn Thịnh Vĩ ngu ngốc khoa tay múa chân một chút: “Có cây gậy này anh mới chống cự được đến bây giờ đấy.”
Hàn Hướng Nhu không nhiều lời nữa, chỉ cảm thông vỗ vai anh rồi quay đầu hỏi đám yêu cây kia: “Tu luyện bình thường không được hay sao? Tại sao cần phải hại người?”
“Chúng tôi đâu có.” Một ông già hoảng hốt xua tay: “Chúng tôi đều dựa vào hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa để thành tinh, chưa từng hại người. Trước đây nếu có người vào nhầm thôn này thì chúng tôi đều sẽ tiễn người ta bình an ra ngoài. Tối hôm qua tên nhóc kia chẳng hiểu tại sao lại đột ngột đến thôn của chúng tôi, Nguyệt Nhi của nhà Lý Tử chỉ đường cho cậu ta. Nào ngờ Xuân Đào lại chặn đường cậu ta, nếu chúng tôi biết chuyện thì chắc chắn sẽ không để con bé làm như vậy.”
Một người phụ nữ khác cũng gật đầu phụ họa: “Chúng tôi hóa thành yêu cây cũng chẳng dễ dàng gì, bây giờ linh khí trên thế gian mỏng manh, thôn chúng tôi đã hai trăm năm nay không có cây nhỏ thành tinh rồi. Xuân Đào là thế hệ thành tinh cuối cùng nhưng lại kẹt ở giai đoạn hóa hình, tôi đoán rằng con bé quá sốt ruột nên mới có ý định hút dương khí bổ âm. Buổi sáng chúng tôi nghe mẹ Xuân Đào nói rằng không thấy con bé đâu, lo lắng quá nên mới ra tay với chàng trai này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-132.html.]
Nhìn sắc mặt Hàn Hướng Nhu càng ngày càng khó coi, ông già vội vàng hòa giải: “Bà ấy già nên hồ đồ rồi, dạy dỗ con gái cũng sai cách, chúng tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.”
Hàn Hướng Nhu lườm bọn họ rồi chỉ vào vết thương trên người Hàn Thịnh Vĩ: “Xin lỗi là xong việc sao? Còn vết thương của chúng tôi thì sao?”
Dì Đào tủi thân chỉ vào cây gậy trong tay Hàn Thịnh Vĩ: “Cậu ta đã biến con gái tôi thành gậy thiêu hỏa rồi, thế vẫn còn chưa đủ à?”
Hàn Hướng Nhu nhìn cây gậy kia, cũng cảm thấy chặt đẹp người ta như vậy thì không ổn lắm. Hàn Thịnh Vĩ đã trực tiếp rèn đúc bản thể năm trăm tuổi của đào tinh thành pháp khí, xem xét thế nào cũng đều cảm thấy phe mình được hời hơn.
TBC
Đang lúc cô do dự, một cô gái mặc váy áo trắng bỗng nhiên đi từ trong thôn ra. Cô ta khẽ gật đầu với Hàn Hướng Nhu rồi lên tiếng chào hỏi: “Đặc sản miền núi hiếm có mà tôi hái được trên núi ngày hôm nay đã đủ để đền bù rồi chứ?”Hàn Thịnh Vĩ nhớ đến mùi thơm kỳ lạ mà mình ngửi được lúc sáng, trong bụng lập tức vang lên mấy tiếng ọt ọt. Anh xoa xoa bụng, nhỏ giọng nói với Hàn Hướng Nhu: “Cô ấy tên là Lý Nguyệt Nhi, tối qua anh tá túc ở nhà cô ấy.”Lúc này Hàn Hướng Nhu mới gật đầu nhẹ: “Cũng được, để tôi nếm thử xem đặc sản miền núi của các người có mùi vị gì.”
Lý Nguyệt Nhi mỉm cười, trên mặt lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ. Cô ta móc hai quả mận đỏ rực từ trong túi ra đưa cho hai người: “Ăn trước giải khát một chút, chờ đến giờ ăn cơm là vừa.”Từ lúc đến cái thôn Sơn Linh này tới giờ Hàn Thịnh Vĩ vẫn chưa uống ngụm nước nào, miệng đã khô nứt cả rồi. Anh thấy Hàn Hướng Nhu gật đầu ngầm đồng ý thì lập tức nhận lấy quả mận, cắn một miếng to.
Trái cây ngọt ngào, thịt quả mềm mại, trong miệng ngập tràn hương vị mận chín, Hàn Thịnh Vĩ cảm thấy đây là loại quả ngon nhất mình từng nếm trên đời này. Hàn Hướng Nhu nhìn anh gặm vài miếng đã hết quả mận to chừng nắm đ.ấ.m trẻ con thì đưa luôn quả trong tay mình cho anh.“Em không ăn à?” Hàn Thịnh Vĩ nhai mận, ậm ờ hỏi: “Quả mận này ngọt lắm.”
Hàn Hướng Nhu cười cực kỳ chân thành: “Em không khát, anh mau ăn đi.”Hàn Thịnh Vĩ thật sự đói gần c.h.ế.t rồi, không khách khí với Hàn Hướng Nhu nữa, nhận lấy mận rồi vui vẻ ăn.
Hai người đi theo Lý Nguyệt Nhi vào nhà. Lý Nguyệt Nhi mở nắp nồi rồi bưng cái bát lớn bên trong ra, mùi thơm lạ một lần nữa bốc lên ngập tràn cả gian phòng. Nhìn món ăn trắng nõn mềm mại trong bát, Hàn Hướng Nhu ngạc nhiên liếc nhìn Lý Nguyệt Nhi: “Nhục linh chi? Linh tính như vậy thì phải hơn ngàn năm rồi nhỉ?”