Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:16:49
Lượt xem: 70
Chương 128:
Ông cụ Hàn và Hàn Hướng Nhu đã dạy Hàn Thịnh Vĩ pháp quyết và thần chú của bùa Kích Lôi, nhưng tư chất của Hàn Thịnh Vĩ bình thường, lá gan cũng nhỏ, dùnpg bùa trừ tà không cần tới thủ quyết và thần chú còn được, loại bùa Kích Lôi này anh chưa từng làm thành công. Nhưng hiện tại ngoại trừ dùng bùa Kích Lôni trong tay, anh không còn lựa chọn nào khác, nhánh cây trên người càng ngày càng quấn chặt hoàn toàn không để anh tìm lá bùa khác.
Anh kẹp bùa Kích Lôi ở giữa trong khe hở của nhánh cây, Hàn Thịnh Vĩ hít sâu một hơi, nhớ lại những điểm quan trọng của bùa Kích Lôi mà Hàn Hướng Nhu đã dạy sau đó giơ hai tay tên, nhanh chóng nắm tạo thủ quyết phức tạp, trong lòng tà một mảnh tĩnh tặng: " Âm dương mất trật tự, khiến người khác oán thán, nếu người rung động, sẽ bị trừng phạt, theo khí nhập tay, oán thanh đại tác. Ta tuân theo luật lệ của ngài Tam sơn cửu hậu!" Bùa Kích Lôi chen ở giữa nhánh cây tuôn ra một quả cầu điện to như trái bưởi, yêu cây kêu thê thảm một tiếng, quăng mạnh Hàn Thịnh Vĩ ra ngoài. Hàn Thịnh Vĩ lồm cồm bò dậy từ dưới đất, nhìn thấy lửa điện càng đốt càng lớn, nhanh chóng biến thành một quả cầu lửa lớn , nuốt chửng yêu cây vào.
Mấy phút sau, lửa điện dần dần dập tắt, một cây gỗ đen dài khoảng một mét rơi xuống mặt đất. Hàn Thịnh Vĩ đi qua nhẹ nhàng cầm chân đạp lên, vốn cho rằng gậy gỗ sẽ hóa thành than đen, anh ấy không ngờ rằng cảm giác dưới chân rất cứng rắn. Hàn Thịnh Vĩ ngồi xổm xuống thử thăm dò sờ lên cây gậy, cây gậy vừa bị lửa điện đốt nên còn thoáng hơi phỏng tay, Hàn Thịnh Vĩ thử mấy lần rồi mới cầm nó lên, quơ quơ cảm thấy nó rất chắc tay.
Tay phải Hàn Thịnh Vĩ cầm cây gậy, tay trái nhấc đèn lồng lên, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Mượn ánh lửa của đèn lồng, rốt cuộc Hàn Thịnh Vĩ cũng loáng thoáng thấy thôn xóm nhỏ dưới chân núi. Thuận theo đường nhỏ uốn lượn, Hàn Thịnh Vĩ về tới cửa nhà Lý Nguyệt Nhi một lần nữa, không biết có phải cô ta đang chờ Hàn Thịnh Vĩ về không, trong phòng vẫn đốt một ngọn đèn.
TBC
Hàn Thịnh Vĩ nhẹ nhàng gõ vài tiếng lên cửa gỗ, anh còn chưa kịp gọi người, cửa phòng bị đẩy ra vang lên tiếng kẽo kẹt. Lý Nguyệt Nhi đi ra, dường như nhìn thấy Hàn Thịnh Vĩ trở về cũng không quá giật mình, trên mặt vẫn cười tủm tỉm: “Anh vẫn chưa ra khỏi thôn sao? Nơi đó quá tối lại nhiều cây không an toàn, sáng mai đi sẽ tốt hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-128.html.]
Sắc mặt Hàn Thịnh Vĩ khó coi nhớ lại những gì đã trải qua trên đường, cái thôn này rõ ràng rất quỷ dị, cho dù Lý Nguyệt Nhi nhìn thiện lương vô hại, trong lòng của anh vẫn luôn cảnh giác.
“Tôi có thể tạm thời ở lại nhà cô một lúc không?” Hàn Thịnh Vĩ hỏi: “Nếu được tôi muốn mượn điện thoại nhà cô liên lạc với người nhà của tôi.”
Lý Nguyệt Nhi tỏ vẻ có lỗi nhìn anh ấy: “Thôn chúng tôi không có điện, chớ nói chi là điện thoại. Không bằng anh ở nhà tôi một đêm, chờ ngày mai trời sáng rồi hãy đi.”
Hàn Thịnh Vĩ miệng thì đồng ý, bàn tay lại lặng lẽ treo một miếng vải lên giữa khe hàng rào, lúc này anh mới cầm theo đèn lồng và cây gậy đi vào sân.
Sau khi Lý Nguyệt Nhi đi vài bước bỗng nhiên ý thức được gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm cây gậy trong tay anh ấy, nụ cười tủm tỉm biến mất, thay vào đó là hoảng sợ và bất an. Cô ta không tự chủ được lùi về sau một bước, có chút sợ hãi nhìn Hàn Thịnh Vĩ: “Trong tay anh đang cầm cái gì vậy?”Hàn Thịnh Vĩ nhìn than đen cọ vào lòng bàn tay, vô thức thốt ra: “Gậy thiêu hỏa!”Sau khi thốt ra ba chữ “Gậy thiêu hỏa”, Hàn Thịnh Vĩ càng nghĩ càng thấy cái tên này rất thích hợp. Hồi trước anh về tu sửa nhà thờ tổ của phái Thiên Nhất, Hàn Thịnh Vĩ không ít lần giúp đỡ ông cụ Hàn thổi lửa nấu cơm, lúc đó anh cầm một cây gậy cời lửa không khác cây gậy này lắm.
Lý Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm gậy gỗ trong tay anh hồi lâu, trên mặt lộ ra nụ cười không được tự nhiên: “Nhìn bẩn quá, hay anh ném ra ngoài được không?”Hàn Thịnh Vĩ siết chặt cây gậy trong tay, mặc dù giọng điệu ôn hòa nhưng không chịu nhả ra: “Khó khăn lắm tôi mới nhặt về được, lát nữa tôi lau sạch là được.” Mặc dù Lý Nguyệt Nhi nhìn rất nhiệt tình thiện lương, nhưng dưới tình huống quỷ dị này Hàn Thịnh Vĩ không dám tin tưởng ai. Nếu không phải cảm thấy một mình ở bên ngoài c.h.ế.t nhanh hơn, thì dù thế nào anh cũng không quay trở lại thôn.Giằng co mấy phút, Lý Nguyệt Nhi rốt cuộc cũng nhượng bộ một bước: “Anh vào nhà trước đi.”
Nhà Lý Nguyệt Nhi vừa vào cửa đã tới nhà chính, cô ta chỉ phòng bên phải nói: “Bên kia là phòng của anh tôi, đúng lúc hai ngày nay anh ấy không ở nhà, anh ở phòng anh ấy đi.” Lý Nguyệt Nhi dừng lại một lát, rồi nói thêm một câu: “Anh tôi thích sạch sẽ, anh tuyệt đối đừng đặt cây gậy lên giường làm bẩn chăn đệm của anh ấy.”