Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:13:54
Lượt xem: 73
Chương 126:
Hàn Thịnh Vĩ nghe thấy vậy thì rất kinh ngạc: “Hóa ra ở dưới địa phủ cũng có ngân hàng.” Sau khi thắp hương cho tổ tiên, Hàn Hướng Nhu mang trái cây đồ ăn phân phát cho cô hồn đã quỷ đi ngang qua, rồi thu dọn đồ đạc trả về nhà. Cứ như vậy chỉ trong giây tát, đến khi Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu lên đã phát hiện Hàn Thịnh Vĩ đã mất tích. Hàn Hướng Nhu im lặng gãi đầu, tự hỏi tại sao một người sống to đùng như vậy mà chớp mắt lại biến mất. Hàn Thịnh Vĩ bình thường cũng hay mang theo bùa, theo lý mà nói cho dù là yêu ma quỷ quái gì đó thì cũng không thể mang anh đi được.
Hàn Hướng Nhu hít sâu một hơi, giơ tay phải lên, một giọt m.á.u tươi chảy ra từ đầu ngón tay trò, cô vẽ một tấm bùa truy tung, nói: “Đi!”
Lấy m.á.u làm vật trung gian, bùa theo dõi biến thành một luồng ánh sáng màu đỏ bay về phía Tây. Hàn Hướng Nhu lái xe theo sát phía sau, đi khoảng mười mấy phút thì có một tấm bia đá xuất hiện ở cuối con đường, trên đó viết ba chữ “thôn Sơn Linh”. Phía sau bia đá là một mảnh rừng rậm, có nhiều cây cối đang giương nanh múa vuốt trong gió, giống như muốn ngăn cản người khác tiến vào.
Bùa theo dõi lặng lẽ bay trên không trung chờ Hàn Hướng Nhu, cô cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Lưu Thục Cầm,. sau đó rút chìa khóa xuống xe. Bùa theo dõi cảm nhận được khí tức của Hàn Hướng Nhu thì vui sướng bay về phía bia đá, nhưng mà nó vừa tiến vào bên trong rừng rậm thì đột nhiên nổ tung. Hàn Hướng Nhu dừng ở bên cạnh rừng rậm, trầm ngâm nhìn vào bên trong.
TBC
Lúc này Hàn Thịnh Vĩ đang ngơ ngác đứng ở bên trong một thôn nhỏ, rõ ràng một giây trước anh còn đang nhìn Hàn Hướng Nhu phân phát lương thực cho cô hồn dã quỷ, sao hắt hơi một cái ngẩng đầu lên đã biến thành một nơi khác. Cả ngôi làng đều chìm trong đêm tối, Hàn Thịnh Vĩ chột dạ nắm lấy tấm bùa trừ tà ở trong túi, chỗ này nhìn thế nào cũng trong không giống một nơi tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-126.html.]
“Két...” Tiếng cửa mở vang lên ở phía sau, Hàn Thịnh Vĩ giống như con chim sợ cành cÔng nhảy cẫng lên, cành giác nhìn phía sau sân nhỏ. Cửa phòng bị đẩy ra từ bên trong, một cô gái khoảng chừng hai mươi tuôi đi từ trong nhà ra, cô ta nhìn thấy Hàn Thịnh Vĩ đứng ở bên ngoài nhà thì lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Anh là ai? Muộn thế này rồi còn tới thôn của chúng tôi làm gì?”
Hàn Thịnh Vĩ khóc thầm trong lòng, anh là người muốn biết hơn ai hết tại sao mình lại mình lại xuất hiện ở nơi quỷ quái này.
Có lẽ là vẻ mặt của Hàn Thịnh quá mức thê thảm, cô gái chần chờ một lát rồi tri kỷ tìm cớ cho anh: “Có phải anh bị lạc đường không? Trước kia cũng có rất nhiều người lạc đường tới thôn của chúng tôi.”
Hàn Thịnh Vĩ do dự một chút, lấy hết can đảm nói: “Những người lạc đường đó bây giờ còn sống không?”Cô gái kinh ngạc nhìn anh, tiếng cười giòn giã phá tan sự yên lặng của thôn xóm: “Đương nhiên còn sống rồi, sao anh có thể nghĩ ra chuyện khủng khiếp như vậy chứ.”“Còn sống thì tốt.” Hàn Thịnh Vĩ thở phào nhẹ nhõm, dùng tay áo lau mồ hôi lạnh ở trên đầu, chỉ cần còn sống thì sớm muộn cũng sẽ được cứu ra ngoài.
Có vẻ như cô gái cảm thấy Hàn Thịnh Vĩ rất thú vị, nhìn anh cười híp mắt: “Tôi tên là Lý Nguyệt Nhi, anh tên là gì?”Hàn Thịnh Vĩ nhìn nụ cười của Lý Nguyệt nhi, trái lại không cảm thấy lo lắng như lúc đầu nữa: “Tôi tên là Hàn Thịnh Vĩ, tôi muốn hỏi làm thế nào có thể rời khỏi được thôn của cô?”Lý Nguyệt Nhi chỉ chỉ về phía con đường mòn phía Tây: “Từ đây đi thẳng về hướng Tây là có thể ra ngoài. Nhưng ban đêm rất tối, để tôi lấy cho anh một cái đèn lồng nhé.”
Hàn Thịnh Vĩ cảm ơn, thừa dịp Lý Nguyệt Nhi đi vào trong nhà lấy đèn lồng thì quan sát hoàn cảnh xung quanh. Thôn này được xây dọc theo núi, căn nhà chỗ anh đang đứng ở sát bên chân núi, chỗ cao nhất của thôn. Ở phía trước có bảy tám ngôi nhà, ước chừng năm mươi tới sáu mươi gia đình. Chỉ có một số ít căn nhà trong đó còn nhìn thấy ánh sáng từ cửa sổ, những nhà còn lại đều đen giống như buổi tối hôm nay.Lý Nguyệt Nhi nhanh chóng cầm một ngọn đèn lồng màu đỏ đưa cho Hàn Thịnh Vĩ: “Anh cứ đi dọc theo con đường mòn này, ngàn vạn lần không được đi lệch. Ở cổng thôn của chúng tôi có một tấm bia đá ghi thôn Sơn Linh, đi qua bia đá đó anh có thể ra khỏi thôn.”Hàn Thịnh Vĩ nhận lấy đèn lồng nói tiếng cảm ơn, Lý Nguyệt Nhin nhìn sắc trời thì nhắc nhở anh: “Thôn chúng tôi khá xa lại không có đèn, nếu cảm thấy đường núi không dễ đi thì anh có thể trở lại, ở lại nhà tôi một đêm rồi sáng sớm ngày mai rời đi cũng được.”
Nếu đi du lịch vào ban đêm ngang qua một cái thôn như vậy, Hàn Thịnh Vĩ chắc chắn sẽ bỏ tiền để xin ở lại. Nhưng hôm nay không rõ tại sao anh lại xuất hiện ở đây, nghĩ sao cũng thấy quỷ dị, nên suy nghĩ đầu tiên là phải rời khỏi thôn này càng sớm càng tốt.