Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-11-07 14:16:11
Lượt xem: 27
Chương 109:
Tiếng hát kéo đài tại lần nữa vang lên, Hứa Tiểu Quân không nhịn được quay đầu lại nhìn, trên tầng tầu kia mơ hồ có một cô gái đang đứng, hình như vừa gIơ thứ gì đó vừa hát. Ông ta trượt chân ngã xuống đất, lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Bác sĩ, chồng tôi không sao chứ?”
“Não bộ của bệnh nhân cũng không có tổn thương khác, chỉ là não bị chấn động nhỏ mà thôi. Sau khi ông ấy tỉnh lại, có thể sẽ xuất hiện triệu chứng choáng váng và nôn mửa, những thứ này đều là phản ứng bình thường của chấn động não, bà đừng quá lo lắng. Nếu như bệnh nhân nôn mửa hoặc choáng đầu đặc biệt nghiêm trọng thì phải liên lạc với y tác kịp thời.”
“Được, cảm ơn bác sĩ!”
Hứa Tiểu Quân bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện, ông ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trong phòng bệnh. Ông ta liếc nhìn bóng lưng bà xã, chống tay định ngồi dậy, bấy giờ mới nhận ra nơi khuỷu tay đã bị xước rách một mảnh da rất to. Đầu gối cũng hơi đau, đầu óc lại choáng váng không thôi. Điều làm Hứa Tiểu Quân mờ mịt là ông ta phát hiện trên trán mình có 3 cục u lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-109.html.]
Lý Á Phi tiễn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh xong , quay lại thì thấy chồng đã ngồi dậy trên giường. Bà ta vội vàng chạy đến, nhìn ông ta với ánh mắt vừa ân cần vừa trách móc: “Anh khó khăn lắm mới có 1 ngày tan làm sớm, anh không ở nhà nghỉ ngơi còn ra ngoài nhậu nhẹt làm gì. Nếu không có người tốt bụng báo cảnh sát khi thấy anh bị ngã, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”
Hứa Tiểu Quân che trán từ từ nhớ lại những việc ngày hôm qua, bạn học cũ đến Lâm Hải công tác, cùng đi nhậu. Ông ta đi bộ về nhà, trên đường về...
Sắc mặt của ông ta thoáng cái đã thay đổi, toàn thân lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Lý Á Phi vừa mới rót 1 ly nước ấm đã thấy dáng vẻ sợ đến nỗi phát run của chồng mình, bà ta vội vàng đặt ly nước xuống, vươn tay ôm lấy Hứa Tiểu Quân: “Tiểu Quân, có phải anh khó chịu ở chỗ nào không? Em gọi y tá ngay đây!”Ông ta đột nhiên túm lấy bàn tay đang định ấn chuông gọi của Lý Á Phi, trợn to mắt nhìn thẳng phía trước, há miệng hổn hển nói: “Á Phi, tối hôm qua anh đã gặp quỷ.”“Gì cơ?” Lý Á Phi sửng sốt, sờ trán ông ta lẩm bẩm: “Cũng không phát sốt mà, sao lại xuất hiện ảo giác chứ? Chẳng lẽ là di chứng sau khi não bị chấn động à?”“Không phải vậy, Á Phi này, em nghe anh nói.” Hứa Tiểu Quân kéo vợ ngồi xuống cạnh mình, giọng nói run rẩy một cách rõ ràng: “Em có nhớ trước đây đã có chuyện gì xảy ra ở chỗ anh ngất xỉu không?”
Lý Á Phi phản ứng lại sau chưa đầy nửa phút, chần chừ hỏi: “Hình như chỗ đấy có một người phụ nữ chụp ảnh tự sướng rồi rơi từ trên lầu xuống, anh đang nói đến chuyện này hả?”Năm nào cũng có người rơi xuống lầu, nhưng mà bởi vì chụp ảnh tự sướng mà rơi xuống thì tương đối hiếm thấy. Trên bản tin địa phương và vòng bạn bè thường xuyên đăng lại chuyện này, lúc ấy bà ta lướt thấy tin này đến mấy ngày. Bà ta còn chuyển tiếp tin tức này qua cho con gái, dặn dò con bé nhất định phải ưu tiên chú ý an toàn khi chụp ảnh tự sướng, tuyệt đối không được làm chuyện nguy hiểm chỉ để thu hút sự chú ý. Cho nên, Lý Á Phi xem như có ấn tượng sâu sắc về chuyện này.Hứa Tiểu Quân đau khổ gật đầu, giọng nói có chút khàn khàn: “Lúc anh đi ngang qua đó đã nghe thấy một cô gái đang hát, anh ngẩng đầu nhìn lên trên theo âm thanh thì có một cô gái đang ngồi trên lan can chụp ảnh tự sướng. Chẳng bao lâu sau cô ta mất thăng bằng ngã xuống lầu, rơi xuống trước mặt anh. Lúc đó anh tưởng rằng là tai nạn giống nhau nên định gọi điện báo cảnh sát...”Ông ta nhớ đến cảnh tượng lúc ấy, toàn thân run rẩy như cái sàng: “Kết quả cô ta chảy m.á.u ào ào, bò dậy ngày trước mặt anh, còn mỉm cười với anh...”
TBC
Lý Á Phi theo bản năng ôm lấy cánh tay của Hứa Tiểu Quân, nhìn ông ta với vẻ ngờ vực: “Có phải anh xuất hiện ảo giác rồi không?”“Anh không biết.” Ông ta siết chặt chăn: “Vẻ ngoài của cô ta giống y đúc trong bức ảnh xuất hiện trên bản tin. Khi đó anh sợ hãi chạy ra ngoài, lúc đến đầu đường, anh quay đầu lại nhìn, người dưới đất đã biến mất, cô ta lại bắt đầu ngồi ở trên lầu hát.”Lý Á Phi dán chặt lên người chồng mình, mặc dù loại chuyện này quả thực rất khó làm người ta tin tưởng, thế nhưng nghe vẫn rất đáng sợ. Nhất thời, hai người đều không nói gì, ôm nhau run lẩy bẩy.Không biết đã qua bao lâu, bà ta bình tĩnh lại, sờ bàn tay lạnh như băng của Hứa Tiểu Quân, đau lòng mở miệng: “Đợi đến ngày mai, em sẽ đến ngã tư chỗ kia đốt ít vàng mã cho cô ta, để cô ta không quấn lấy anh nữa.”