Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 102

Cập nhật lúc: 2024-11-07 13:47:36
Lượt xem: 1

Chương 101:

Một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, lôi điện chiếu sáng toàn bộ hành lang. Cùng là một lá bùa kích lôi thượng hạng như nhau, trong tay Cố Bách Nhiên thì cho ra quả cầu sấm sét to như trái dưa hấu làm nổ tung một nửa văn phòng nhưng trong tay Hàn Hướng Nhu, nó lại giống như thiên cự lôi, dứt khoát biến toàn bộ khách sạn thành đống đổ nát.

 

Nhìn thấy uy lực công kích của Hàn Hướng Nhu, Cố Bách Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút khó xử, may mắn là anh không có năng lực này, nếu không tòa nhà của tập đoàn Thần Huy chỉ sợ sẽ không thể cứu được rồi. Không gian tối tăm từ từ tan vỡ, ánh sáng dịu nhẹ tại xuất hiện, Cố Bách Nhiên thậm chí còn nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài khách sạn. Cát Tiểu Tuệ nửa quỳ trước mặt hai người, khóe miệng có vết m.á.u đen đỏ, xem ra bị thương không nhẹ.

Hàn Hướng Nhu cúi đầu nhìn cô ta, nhẹ nhàng cười nói: "Lực không gian của cô yếu quá, hay là xem thử của tôi nhé.”

Viên Thận Châu có kích thước bằng nắm tay của trẻ con bay lên từ tay Hàn Hướng Nhu, phát sáng yếu ớt. Cát Tiểu Tuệ chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia lóe sáng, cô ta vô thức đưa mu bàn tay ra che mắt, sau khi quen với ánh sáng mới từ từ hạ tay xuống, lại phát hiện bản thân đang ở trong lớp. Ánh mặttrời xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt lúc này khiến cô ta có chút chói mắt.“Cát Tiểu Tuệ, cậu đang viết gì thế?”

TBC

 

Bên cạnh một cô gái đi tới, nháy mắt với cô ta, cười nói: “Có phải cậu đang viết thư tình cho Cố Bách Nhiên không?”Cát Tiểu Tuệ sửng sốt một lúc, sau đó nhận ra rằng bản thân đang nghĩ về Cố Bách Nhiên và bị phân tâm. Nhìn thấy cô gái cùng bàn đưa tay lấy đitờ giấy viết thư dưới tay mình, Cát Tiểu Tuệ nhanh chóng dùng tay chặn lại:"Trương Trình Trình, cậu có thể đừng phiền phức nữa được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-102.html.]

Trương Trình Trình khinh thường bĩu môi: “Chậc, dù sao những thứ cô viết đều không gửi đi được. Cho dù gửi đi thì Cố Bách Nhiên cũng sẽ không đọc. Cậu ấy thậm chí còn chẳng thèm để ý đến hoa khôi trường, lại để ý đến con nhóc nghèo túng là cậu sao?”

 

Trên mặt Cát Tiểu Tuệ thoáng hiện lên vẻ bối rối, cô ta cắn môi bỏ lá thư đã viết xong vào bì thư rồi nhét vào trong cặp. Trương Trình Trình nhô đầu nhìn, trong cặp sách kia đã có một chồng bì thư tương tự rất dày rồi.Chẳng mấy chốc đã đến lúc tan học, Cát Tiểu Tuệ đạp chiếc xe đạp kêu khắp nơi ngoại trừ cái chuông trở về căn nhà bên cạnh chợ đồ ăn.

 

Cô ta nhìn căn nhà trệt rách rưới, nhớ đến biệt thự lớn nơi Cố Bách Nhiên ở mà các bạn học nhắc tới, đôi mắt cô ta lóe lên một tia hâm mộ. Cát Tiểu Tuệ vừa mới đẩy cửa nhà, một chai rượu bị ném ra. Cô ta nghe thấy tiếng mắng chửi của cha và tiếng cãi vã của mẹ, đóng cửa nhà lại một cách hết sức quen thuộc, sau đó chán chường ngồi trên chiếc ghế hỏng ở cửa.

Cha mẹ của Cát Tiểu Tuệ cãi nhau khoảng 2 tiếng mới nhớ ra con gái chưa về nhà, mẹ Cát mở cửa phòng ra thấy con gái đang ngồi ở cửa, lập tức hùng hùng hổ hổ gọi cô ta vào. Cha mẹ gây gổ, không ai nấu bữa tối, Cát Tiểu Tuệ hâm chút cơm thừa ăn xong rồi khóa cửa phòng lại, tự nhốt mình bên trong.Cô ta lấy bì thư trong cặp sách ra, sửa sang lại gọn gàng rồi đặt lên bàn học. Tiếp đến, Cát Tiểu Tuệ lấy chìa khóa mở tủ bên dưới bàn học của mình ra, cẩn thận lấy từ bên trong ra một cái hộp, bên trong nhét toàn là thư.

 

Cô ta vuốt ve lá thư ở trên cùng, không biết đang suy nghĩ gì.Sáng sớm hôm sau, Cát Tiểu Tuệ dậy sớm gội đầu, thay bộ quần áo xinh đẹp nhất của bản thân, thậm chí còn lén lút thoa một ít son môi kém chất lượng của mẹ. Cô ta nhìn mình trong gương rồi mỉm cười, cô ta đã viết xong 1000 bức thư tình rồi, chỉ cần giao thư tình cho Cố Bách Nhiên, anh ấy nhất định sẽ yêu mình. Suy cho cùng không có nữ sinh nào yêu hết mình và say đắm đến thế.

Cát Tiểu Tuệ đến trường, ôm cái hộp to đứng trước cửa lớp học của Cố Bách Nhiên làm tất cả các bạn học ra ra vào vào đều tò mò quan sát cô ta. 7 giờ 10 phút, bóng dáng của Cố Bách Nhiên xuất hiện trên hành lang. Đôi mắt tinh tường của Cát Tiểu Tuệ sáng lên, bước nhanh tới đưa cái hộp lớn trong lòng cho anh: “Cố Bách Nhiên, mình thích cậu!

 

Đây là thư tình mình viết cho cậu, khoảng 1000 bức thư.”Mặc dù Cố Bách Nhiên 16 tuổi trong rất trẻ trung, thế nhưng anh lại có thêm phần nào khí chất lạnh lùng hơn các bạn cùng trang lứa. Anh chẳng thèm nhìn cái hộp đưa đến trước mặt mình dù chỉ một lần, mà là hờ hững thốt ra mấy chữ: “Cô là ai?”Vẻ ngại ngùng trên mặt Cát Tiểu Tuệ còn chưa tan đi đã bị câu hỏi vô tình này đập nát. Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Cố Bách Nhiên, luống cuống nói: “Mình là Cát Tiểu Tuệ, hai chúng ta từng học cùng trường hồi cấp 2 mà, cậu quên rồi ư?”

Loading...