Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đến từ hiện đại, mẫu thân ta danh chấn tứ phương - Chương 27

Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:35:44
Lượt xem: 42

Chương 27:

Mạnh Linh Nhi ngẩn người, “Trúng kế gì cơ?”

Bùi Oanh nắm c.h.ặ.t tay nàng: “Chắc là họ cố ý thả con ra, có lẽ từ hôm qua họ đã biết ta ở y quán.”

Sắc mặt Mạnh Linh Nhi cũng tái nhợt, “Sao có thể, rõ ràng khi đến con đã để ý kỹ rồi, họ đâu có phái người theo dõi con…”

Bùi Oanh thở hắt ra một hơi nặng nề: “Binh lính U Châu nhiều vô kể, con cũng không thể nhận diện tất cả được.”

Mạnh Linh Nhi hoảng hốt lẫn day dứt: “Mẫu thân, vậy bây giờ phải làm sao?”

“Con nói rằng, khi ra khỏi cửa, lính gác đã hỏi khi nào con trở về, con trả lời ra sao?” Bùi Oanh hỏi nàng.

Mạnh Linh Nhi lẩm bẩm đáp: “Con nói là sẽ về vào cuối giờ Mùi.”

Bùi Oanh mỉm cười chậm rãi, như trút bỏ được gánh nặng: “Giờ vẫn chưa đến cuối giờ, không cần lo lắng, mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Linh Nhi, con hãy làm theo lời ta, con, Thủy Tô và Tân Cẩm cứ trở về, rồi nói với bất cứ binh sĩ U Châu nào trong phủ rằng, các con đã thấy ta.”

Bùi Oanh hiểu rõ, việc rời đi ngày hôm nay là điều không thể. Trước mặt có một vực thẳm, nếu tiến thêm một bước, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp.

Mạnh Linh Nhi nghe lời, cầm lấy túi hành lý nhỏ, từ từ rời khỏi y quán.

Khi ra đến cửa, nàng không kìm được mà rơi nước mắt: “Thủy Tô, ta chợt nhận ra mình không thông minh như phụ thân từng nói, ta chỉ là kẻ ngốc, vừa ngu dốt lại kiêu ngạo, tự cho rằng có thể điều khiển họ trong lòng bàn tay, nhưng lại bị họ lợi dụng để tìm ra chỗ ẩn náu của mẫu thân, suýt chút nữa khiến mẫu thân lâm vào nguy hiểm.”

Thủy Tô vội vàng an ủi: “Tiểu thư không cần tự ti như vậy, tuổi của tiểu thư còn nhỏ, những người đó đã trải qua bao nhiêu chuyện, sao mà so được? Hơn nữa, hôm qua họ diễn kịch rất khéo, ngay cả nô tỳ cũng tin, thật sự nghĩ rằng họ không có ý đồ xấu.”

Chủ tớ họ vừa trò chuyện vừa bước đi, Tân Cẩm lặng lẽ theo sau, dần dần xa khuất.

Không ai chú ý rằng, ở hướng ngược lại, có một cỗ xe ngựa đang dừng lại, rèm xe cuộn lên, người đàn ông ngồi bên trong khi thấy chỉ có ba người bước ra, liền nhướng mày: “Phu nhân đã phát hiện ra?”

Hoắc Đình Sơn có chút tiếc nuối, nhưng cũng có phần thích thú không nói nên lời. Hắn từ trên xe ngựa bước xuống, chậm rãi tiến về phía y quán.

Y quán ban ngày mở cửa, lão đại phu ngồi trong sảnh, nghe tiếng bước chân ban đầu nghĩ là bệnh nhân đến khám, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn, ông sững sờ.

Người đến có thân hình vạm vỡ, mặt mày chính trực anh tuấn, dáng vẻ cương nghị, khí sắc hồng hào, toát ra vẻ tinh lực dồi dào, đang độ xuân thu thịnh vượng.

Nhìn thế này, đâu giống người cần đến y viện?

Lão đại phu lên tiếng: “Không biết công tử đến đây có việc gì?”

Hoắc Đình Sơn không nhìn ông lấy một lần, cứ thế bước vào trong.

Lão đại phu ngơ ngác: “Ngài...”

“Cạch.” Một chuỗi tiền đồng được đặt lên bàn.

Tần Dương mỉm cười nhìn lão đại phu : “Cảm tạ tiên sinh hai hôm nay đã chăm sóc phu nhân chúng tôi, đây là chút thù lao, mong tiên sinh nhận lấy và đừng hỏi thêm điều không nên hỏi.”

Lão đại phu sững sờ.

...

Bên trong phòng nhỏ.

Bùi Oanh biết rằng Hoắc Đình Sơn có thể sẽ tới, nhưng không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy.

Vừa lúc nữ nhi rời đi, hắn đã ngay lập tức xuất hiện. Thời gian này rõ ràng không đủ để nữ nhi về đến phủ Quận Thủ. Hắn đã luôn chờ bên ngoài, vừa chờ cuối giờ qua đi, vừa đợi cả bốn người rời đi cùng nhau.

Suy đoán này khiến Bùi Oanh choáng váng.

Hoắc Đình Sơn thấy Bùi Oanh ngồi trên giường, đã hai ngày không gặp, phu nhân của hắn vẫn mỹ miều diễm lệ, không hề tiều tụy chút nào, chỉ là...

Nàng đang mặc thứ gì đây?

Đó là vải gai sao? Nàng không muốn về phủ Quận Thủ, thích ở bên ngoài mặc đồ vải thô?

Hoắc Đình Sơn có chút bực bội, ánh mắt lạnh nhạt: “Ta vốn không biết phu nhân lại yêu thích gian phòng nhỏ thế này. Hay là sau khi về phủ, ta sẽ bảo người thu nhỏ gian phòng của nàng, đóng thêm vài tấm ván gỗ cũ và chút vải rách, để phù hợp với thẩm mỹ của phu nhân, tránh để phu nhân lưu luyến không muốn về.”

Bùi Oanh vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cơn giận dữ của hắn, nhưng rốt cuộc không có, hắn chỉ lạnh mặt mỉa mai nàng một hồi, điều này khiến nàng có phần ngạc nhiên.

Ban đầu nhìn tướng mạo của hắn, nàng nghĩ rằng hắn là người nóng tính, lại còn hay dọa người khác đến mức cỏ mọc ba thước trên mộ.

Bùi Oanh cúi đầu, khi ngước lên thì ánh mắt có chút ủy khuất: “Tướng quân, không phải ta không muốn về phủ Quận Thủ, chỉ là hiện tại ta không tiện đi lại.”

Hoắc Đình Sơn nhíu mày, hôm qua người dưới báo cáo, hắn chỉ biết nàng ở trong y quán, nghĩ rằng nàng đoán được hắn sẽ lục soát thành, nên cố tình không ở trong trang viên.

“Chân nàng bị sao?” Hoắc Đình Sơn tiến đến bên cạnh Bùi Oanh, cúi xuống kéo vạt váy nàng.

Bùi Oanh khẽ cứng người, nhưng không ngăn cản.

Nàng nói mình không tiện đi lại, tất nhiên phải cho hắn xem bằng chứng.

Trước đó, để tiện thay thuốc, Bùi Oanh nghĩ trong phòng nhỏ không có người ngoài, nên vẫn không mang tất.

Giờ váy được vén lên, Hoắc Đình Sơn thấy một đôi chân trần tinh xảo, so với bàn tay hắn còn nhỏ hơn nhiều, các ngón chân trắng nõn bị kinh động mà co lại theo phản xạ, móng chân tròn trịa tỏa ra sắc hồng khỏe mạnh.

Người đàn ông khựng lại, một lát sau mới đưa mắt nhìn xuống cổ chân phải của Bùi Oanh, nơi đó quấn một miếng vải tẩm thuốc, băng qua nhiều vòng, trông sưng húp hơn bên trái hai lần.

Hoắc Đình Sơn ghé sát hơn, mới phát hiện ra rằng mùi thuốc trong phòng phần lớn tỏa ra từ đây, không phải từ chiếc hộp đựng thuốc bên cạnh.

“Là do nhảy khỏi xe mà ra sao?”

Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng ngữ điệu lại mang sắc thái khẳng định, không chút cảm xúc.

Bùi Oanh còn đang cân nhắc làm thế nào để nói về sự việc đêm trước, không ngờ Hoắc Đình Sơn đột ngột bế nàng lên.

Bùi Oanh đôi mắt run rẩy, bản năng nắm c.h.ặ.t lấy tay áo hắn, qua lớp vải không quá dày có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc của hắn vì dùng lực mà căng cứng.

Hoắc Đình Sơn bế nàng bước nhanh ra ngoài: “Kẻ xúc phạm phu nhân đã bị ta xử lý, từ nay khu vực hoa viên sẽ đổi từ tuần tra lưu động sang canh gác tại chỗ, phu nhân không cần lo lắng về chuyện tương tự nữa.”

Đêm đó phủ mở tiệc, nhân vật chủ chốt đều có mặt ở tiền sảnh, vì e ngại men say, phòng vệ quanh tiền sảnh được bố trí cực kỳ nghiêm ngặt, cứ năm bước một lính gác.

Lực lượng còn lại tập trung tại thư phòng các châu, hoa viên và sân viện chỉ sắp xếp binh lính tuần tra theo vòng.

Hoắc Đình Sơn không ngờ Tần Tiến gan lớn đến thế, lại còn may mắn chạm trán một tên lính tuần tra chậm trễ do vừa vào nhà xí.

Mọi thứ đều trùng hợp đến khó tin.

Đến mức sau khi hiểu ra cách Bùi Oanh biến mất, hắn chỉ có thể thở dài, rằng trời xanh muốn Tần Tiến c.h.ế.t sớm.

Bùi Oanh kinh ngạc: “Ngươi đã g.i.ế.t hắn?”

Nàng nhớ rằng người đó là một đô đốc, chức vị đô đốc trong thời chiến quả là một quan chức cao, vậy mà hắn lại dám giết?

Hơn nữa, hắn còn g.i.ế.t đô đốc của một châu khác, chẳng lẽ không sợ người Diên Châu biết rồi đến gây phiền phức cho hắn sao?

Hoắc Đình Sơn cúi mắt, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt: “Phu nhân nếu vẫn chưa nguôi giận, ngày khác ta sẽ bắt mấy đứa con trai của hắn đến, muốn g.i.ế.t hay muốn xẻo, tùy phu nhân.”

Bùi Oanh nghẹn lời: “Một người làm một người chịu, không cần phải làm vậy.”

Hoắc Đình Sơn bế nàng ra ngoài, lão đại phu còn đang trố mắt nhìn chỗ đồng tiền trên bàn, không biết có nên nhận hay không.

Nhìn thấy Hoắc Đình Sơn bước ra, trong lòng còn ôm vị phu nhân xinh đẹp vừa bị trật chân, lão đại phu càng thêm sững sờ: “Chuyện này...”

“Đại phu không cần để ý, cứ nhận tiền là được.” Tần Dương quay người định rời đi, lại bị lão đại phu gọi lại.

Tần Dương xoay người: “Còn chuyện gì sao?”

Lão đại phu lấy thuốc ra: “Chân của vị phu nhân kia vẫn chưa lành hẳn, đây là thuốc, ngươi đem về, phải đắp cho phu nhân ít nhất tám ngày, sau tám ngày mới có thể đi lại bình thường.”

Tần Dương cầm lấy bọc thuốc, vừa đỡ vững thì lại bị nhét thêm một bọc nữa.

Lão đại phu nói: “Cái này là cho tiểu nha đầu kia, nội thương của nàng phải điều trị cẩn thận, nếu không sau này sẽ để lại bệnh. Thuốc này ngày uống hai lần, sắc năm chén nước còn một chén là được.”

Tần Dương khẽ gật đầu: “Đa tạ đại phu.”

Lão đại phu vuốt râu: “Lấy tiền của người, thay người giải nạn, không cần cảm ơn.”

Y quán của lão đại phu nằm trong một ngõ hẹp, xe ngựa không vào được, chỉ đỗ được ở cửa ngõ.

Hoắc Đình Sơn bế Bùi Oanh đi qua ngõ, trong phòng Bùi Oanh đã cảm thấy cứng đờ, ra ngoài rồi lại càng không thoải mái, bàn tay nắm lấy cánh tay Hoắc Đình Sơn muốn buông cũng không dám buông.

“Tướng quân, hay là để ta tự đi.” Bùi Oanh nói khẽ.

Hoắc Đình Sơn cười nhạt: “Tự mình đi? Cỏ trên mộ Tần Tiến đã mọc cao ba thước, phu nhân sợ rằng còn chưa ra khỏi ngõ.”

Bùi Oanh: “…”

Sao người này lại nhiều lời như vậy.

Lên xe ngựa, Hoắc Đình Sơn đặt nàng ngồi lên ghế mềm, quay đầu nhìn Tần Dương, thấy hắn mang theo một đống thuốc nặng nề, một người mang mà dường như quá nhiều, liền nhíu mày hỏi: “Sao thuốc nhiều vậy? Chẳng lẽ đại phu kia cố ý kê bừa để lấy tiền.”

Thuốc ba phần độc, dùng nhiều cũng chẳng ích gì.

“Đại tướng quân, không phải toàn bộ là thuốc của phu nhân. Đây là thuốc của tiểu nha đầu.” Tần Dương giơ tay trái lên.

Hoắc Đình Sơn lúc này mới không nói gì thêm.

Xe ngựa quay về phủ Quận Thủ.

Hoắc Đình Sơn không cưỡi ngựa, ngồi cùng Bùi Oanh trong xe.

Bánh xe lăn đều trên nền đá xanh của đường phố, tiếng ồn ào của chợ truyền qua màn xe, Bùi Oanh nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa, cũng nghe thấy tiếng người bán hàng rao.

Trong thành trật tự vẫn như thường lệ, nhộn nhịp tấp nập, dường như cái đêm nàng nhảy khỏi xe thấy được sự tiêu điều và lạnh lẽo chỉ là ảo giác, cũng như sự mô tả về lòng người hoang mang của Tân Cẩm chưa bao giờ thực sự xảy ra.

“Ngươi khóc cái gì, ông ngươi bán ngươi cho ta với giá hai lạng bạc, từ nay ngươi là nô tỳ của ta, ta muốn làm gì thì làm. Đừng nói là đánh ngươi, dù g.i.ế.t ngươi, ta bỏ chút bạc là xong chuyện.”

“Chát!”

Một cái tát thật vang dội.

Sau tiếng tát là một tiếng "thịch", như có đầu ai đó bị đập mạnh xuống đất.

Tiếng khóc càng lớn hơn.

“Chỉ biết khóc, vô dụng, nếu không hầu hạ ta đàng hoàng, tin không, ta sẽ bán ngươi cho lão đồ tể ở thành Tây, hắn thích nhất là cắt t.hịt trên thân đám nô tỳ.”

Bùi Oanh không kiềm được, vén màn xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy một thân hình bị kéo lê trên đường.

Người đó mang đôi giày cỏ, một chiếc đã rơi mất. Nàng nằm ngang, không biết bị nắm tóc hay nắm áo mà kéo đi vào ngõ, nơi cơ thể nàng bị kéo qua để lại vệt m.á.u nhạt trên mặt đất.

Xung quanh, người qua kẻ lại, ai nấy đều cười nói, rao hàng, không ai để ý, cũng không ai lên tiếng, cứ như không thấy cảnh tượng một người bị đập đầu xuống đất.

Xe ngựa vẫn đi tiếp, nhanh chóng bỏ lại con ngõ nhỏ phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/chuong-27.html.]

Bùi Oanh đôi môi khẽ run, tim đập như muốn nổ tung, nàng siết c.h.ặ.t tay vịn ghế mềm đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

Nàng nhận ra rõ ràng rằng, từng tầng lớp của xã hội phong kiến này đều như bức tường thành vững chắc.

Sinh mệnh của nô lệ hoàn toàn không được bảo vệ, có thể bị g.i.ế.t như mổ heo mổ dê, chuyện bỏ tiền mua mạng không còn là nói đùa. Dân chúng thì như cỏ rác, sinh mạng của họ có thể bị quyền quý thao túng chỉ với một cái phất tay.

Pháp luật của triều đại này thậm chí cũng nhường bước cho quyền quý.

Hoàng tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, e rằng phần lớn chỉ là lời nói suông.

Trong hoàn cảnh hiện tại, không có ai giúp đỡ, nàng và con gái dù rời khỏi quận Quảng Bình, thực sự có thể đi xa được không?

Hay là, dù có thuê được tiêu sư, nhưng nếu không may gặp sơn tặc, hoặc tiêu sư nảy sinh tà tâm, hai mẹ con nàng thực sự có thể an toàn đến được Trường An sao?

Bùi Oanh không chắc chắn nữa.

Nàng chưa từng cảm thấy bối rối như lúc này.

Bàn tay đang nắm lấy tay vịn bất chợt bị ai đó nắm lấy, Bùi Oanh sực tỉnh, phát hiện Hoắc Đình Sơn không biết đã đến bên cạnh từ lúc nào.

Hoắc Đình Sơn khéo léo nắm lấy bàn tay nàng đang siết c.h.ặ.t tay vịn, mở rộng bàn tay nàng ra, khẽ vuốt ngón tay đã đỏ lên vì nàng nắm chặt: “Phu nhân đang nghĩ gì mà nhập thần vậy, gọi mấy lần cũng không nghe thấy.”

“Không có gì.” Bùi Oanh co nhẹ ngón tay.

Hắn không nắm chặt, đầu ngón tay nàng vô tình chạm vào lòng bàn tay thô ráp của hắn, vừa chạm đã rời.

Hoắc Đình Sơn tựa người vào ghế mềm, thần thái lười nhác hơn so với lúc nãy: “Hôm qua vì sao phu nhân không sai nha hoàn đến phủ Quận Thủ báo tin?”

Bùi Oanh chẳng ngạc nhiên khi hắn hỏi vậy, suy cho cùng, hắn vẫn nghĩ nàng sẽ bỏ trốn: “Ta không biết liệu người kia có đang chờ ta tự chui đầu vào lưới không.”

“Phu nhân nên biết, người đánh chiếm quận Quảng Bình là quân U Châu. Tần Tiến dù có hung hãn cũng chỉ là khách qua đường, không an phận thì đuổi đi là được.” Hoắc Đình Sơn ánh mắt sâu thẳm.

Thực tế là hắn đã đuổi kẻ đó đi, còn đưa thẳng đến chỗ Diêm Vương.

Bùi Oanh không nói lời nào.

Hắn là hắn, nàng là nàng, cả hai không thể nhập nhằng thành một. Hắn ôm tham vọng làm chủ Ký Châu, còn nàng chỉ là một dân thường.

“Phu nhân đang có tâm sự,” Hoắc Đình Sơn nhạt giọng nói.

Bùi Oanh khẽ lảng tránh ánh mắt: “Không có.”

Chiếc xe ngựa nhanh chóng quay về phủ Quận Thủ, đi vào từ cửa bên gần viện U Châu nhất. Như lúc đến, khi xe ngựa dừng hẳn, Hoắc Đình Sơn liền bế Bùi Oanh lên, ôm nàng tiến về phòng. Sau lưng, Tần Dương xách theo hai gói thuốc.

Giờ là chính Ngọ, ánh nắng đẹp, trong viện U Châu, người qua kẻ lại, hoặc tuần tra, hoặc dạo chơi sau bữa trưa.

Hoắc Đình Sơn cứ thế ôm nàng đi ngang qua, phớt lờ mọi ánh mắt xung quanh. Hắn chẳng để tâm, nhưng Bùi Oanh lại cảm thấy ngượng ngùng, vành tai trắng ngần đã đỏ ửng, tay bám c.h.ặ.t lấy áo Hoắc Đình Sơn.

“Phu nhân da mặt mỏng, cần phải quen dần.” Hoắc Đình Sơn cười nhẹ.

Sa Anh đang dạo trong sân, trao cho Tần Dương ánh mắt dò hỏi. Tần Dương giơ cao túi thuốc trong tay. Sa Anh sờ cằm, mọi chuyện dường như có lý do, nhưng lại có chút gì đó bất thường.

Bùi Oanh trở về phòng mình, đợi Hoắc Đình Sơn đặt nàng xuống, rồi khẽ nói: “Tướng quân, ta muốn làm một vụ mua bán với ngài.”

Hoắc Đình Sơn nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh nàng. Lần đầu tiên nàng làm ăn với hắn, quân U Châu nhận được yên ngựa Cao Kiều và bàn đạp, lần thứ hai…

Thôi, tính chính xác thì lần này mới là lần thứ hai.

“Phu nhân có thể cho ta thứ gì, và nàng muốn thứ gì?” Hoắc Đình Sơn chậm rãi hỏi.

Bùi Oanh nhìn sâu vào mắt hắn: “Tướng quân bên mình chắc có nhiều bậc học giả tài năng, hoặc học thức uyên bác, hoặc tri thức đầy mình. Ta muốn ngài mời cho con gái ta một danh sĩ tốt nhất, dạy cho nó phân biệt phải trái, thi thư thiên văn, toán học, hội họa và nhiều thứ khác.”

Thời này không có trường học cho nữ nhi, tri thức bị nam nhân độc chiếm, nữ nhi chỉ học may thêu và vài tài nghệ cơ bản, cả đời phụ thuộc vào cha và chồng, sống quẩn quanh trong hậu viện.

Rất nhiều nữ nhân sống mơ hồ qua ngày, đến cuối đời cũng chẳng hiểu thấu được bản thân.

Đó là một loại giam cầm vô hình. Người khác Bùi Oanh không quản, nhưng nàng không muốn Mạnh Linh Nhi cả đời chịu cảnh như vậy.

Hoắc Đình Sơn im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: “Được.”

Các danh sĩ luôn tự cao, khó có thể đồng ý nhận Mạnh Linh Nhi làm đệ tử, nhưng ai cũng có điểm yếu, chỉ cần kiên trì là được.

Bùi Oanh tiếp lời: “Thứ hai, ta mong tướng quân không can thiệp vào hôn sự của con gái ta.”

Ở thời đại này, nữ nhi đến mười lăm tuổi là có thể lấy chồng, nhưng chỉ nghĩ đến cảnh "mười lăm đã sinh con," Bùi Oanh đã cảm thấy rùng mình.

Giờ nàng cùng con gái đang ở trong quân U Châu, người này lại là chủ soái, mọi việc đều do hắn quyết định.

Nàng từng thấy trong phim ảnh, chủ công vui lòng là có thể gả tỷ muội, nữ nhi hay mỹ thiếp của mình cho thuộc hạ để tỏ ý thân tình. Dù thuộc hạ tuổi đã xế chiều, mà các cô nương được gả chỉ độ tuổi đôi mươi.

Đây là một thế giới mà ai cũng vui vẻ trừ những nử tử nhỏ bé chẳng được quan tâm.

Những cảnh đó khiến nàng không khỏi tối mặt, nàng tuyệt đối không cho phép Mạnh Linh Nhi bị lợi dụng để làm hài lòng người khác.

Hoắc Đình Sơn nhanh chóng đáp lời: “Ta không đến mức dùng một tiểu cô nương để trục lợi, hôn sự của con gái nàng, ta không can thiệp.”

Ngừng một lát, hắn lại nói đầy ẩn ý: “Có kẻ nói cha mẹ yêu thương con cái thì phải tính toán sâu xa, cũng có kẻ nói là vì yêu mà thương cả lũy tre quanh nhà. Không rõ phu nhân thuộc về loại nào.”

Bùi Oanh sững người, phải mất một lúc mới nhận ra hắn ám chỉ tình cảm nàng dành cho cố phu là Mạnh Đỗ Thương.

Bùi Oanh im lặng.

Khóe môi Hoắc Đình Sơn thoáng lạnh: “Phu nhân còn yêu cầu thứ ba?”

“Có.” Bùi Oanh khẽ gật đầu.

“Vậy phu nhân nói trước đi, nàng có bao nhiêu điều về lệnh ái, để ta còn chuẩn bị tâm lý.” Hoắc Đình Sơn gõ nhẹ ngón tay lên án kỷ.

Bùi Oanh ngượng ngùng: “Về con gái, chỉ còn một điều cuối cùng là nguyên tắc an toàn, ta hy vọng tướng quân có thể bảo vệ nó chu toàn.”

“Điều đó không khó, ta đồng ý.” Đôi mắt dài của Hoắc Đình Sơn nheo lại: “Nói xong về lệnh ái, điều còn lại có phải là về phu nhân?”

“Đúng vậy.” Bùi Oanh cố nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như biển của hắn: “Ta không có ý định trở thành nữ nhân của tướng quân, mong ngài thành toàn.”

Hai điều trước Hoắc Đình Sơn đồng ý rất nhanh, nhưng khi nàng đưa ra điều kiện cuối cùng, hắn im lặng lâu hơn cả khi nghe đến chuyện mời danh sĩ cho Mạnh Linh Nhi.

Đôi mắt đen của hắn dường như dậy sóng ngầm, thủy triều lên xuống, như muốn cuốn trôi người đối diện.

Cuối cùng, Bùi Oanh không chịu nổi, chậm rãi cúi đầu, không đối diện với hắn nữa.

Thời gian trôi qua lâu lắm, Bùi Oanh mới nghe hắn nói: “Điều kiện của phu nhân ta đã rõ, giờ ta muốn biết phu nhân có thể mang đến gì cho ta.”

Bùi Oanh nghiêm túc đáp: “Bạc, một rương bạc không bao giờ cạn.”

Hoắc Đình Sơn ngón tay gõ nhanh trên án kỷ hai cái, vì có "tiền lệ", hắn không hỏi có thật không.

Bùi Oanh thấy cử chỉ của hắn, đây là lần hiếm hoi hắn bộc lộ cảm xúc. Xem ra ngày hôm đó khi nói trên xe ngựa rằng hắn cũng thiếu tiền là thật.

“Quân lương và trang bị đều là thứ tiêu tốn không ngừng, nguồn bạc vô tận và một người phụ nữ, nhẹ nặng thế nào, hẳn ngài phân biệt được.” Bùi Oanh cười nói.

Nụ cười ấy thực sự xinh đẹp, đôi mắt hạnh long lanh, như hai viên mã não sáng rực, khóe môi có chút sắc sảo, khác hẳn vẻ dịu dàng thường ngày.

Đây là lần đầu nàng cười với hắn một cách vui vẻ đến thế.

Hoắc Đình Sơn nhắm mắt lại, không nhìn nữa: “Nếu phu nhân có thể làm được, ta sẽ đồng ý.”

“Một lời đã định.” Bùi Oanh an tâm: “Ngài cho ta vài ngày, khi xong việc, ta sẽ nhờ Tân Cẩm gọi ngài qua.”

Hoắc Đình Sơn gật đầu, rồi đứng dậy: “Phu nhân cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

---

Thư phòng.

“Đại tướng quân, tình hình đấu đá nội bộ trong Diên Châu đã dần sáng tỏ. Hiện nay có hai người nổi bật nhất. Một là Trương Dịch Thủ, vốn là cánh tay đắc lực của Tần Tiến. Hắn làm người ngay thẳng, sau khi Tần Tiến chết, một số võ tướng Diên Châu có ý theo hắn.” Tần Dương đứng trước án kỷ, báo cáo tin tức thu thập được.

Hoắc Đình Sơn lặng lẽ lắng nghe, không chút biểu cảm.

Tần Dương tiếp tục nói: “Người còn lại là Hồ Lãm, người này miệng lưỡi lưu loát, có phần tinh ranh, tuy chỉ là một vị kỵ úy trong quân Diên Châu, nhưng nghe nói có quan hệ rộng rãi tại Diên Châu và Trường An, vì thế cũng thu phục được một nhóm người theo hắn. Tuy nhiên, hiện tại trong cuộc tranh giành với Trương Dịch Thủ, hắn dần rơi vào thế yếu.”

Hoắc Đình Sơn cười khẩy: “Dựa vào quan hệ mà có người theo, quân Diên Châu ngày nay chỉ đến thế mà thôi.”

Tần Dương lại nói: “Đại tướng quân, sáng nay Hồ Lãm từng bí mật gặp ta, ngầm xin ngài đứng về phe hắn, ý ngài thế nào?”

Thao Dang

Hiện tại, quân Diên Châu đã chia thành hai phe: một bên là võ tướng thuần túy, bên kia là những kẻ dựa vào quan hệ. Tần Dương theo Hoắc Đình Sơn nhiều năm, cũng phần nào hiểu được cách hành sự của ngài.

Hắn nghĩ rằng, với hai phe này, đại tướng quân hẳn sẽ chọn phe Hồ Lãm.

Quả nhiên, hắn nghe Hoắc Đình Sơn nói: “Ngươi tìm cơ hội trả lời Hồ Lãm, nói ta đồng ý, sẽ hết lòng ủng hộ hắn.”

Hồ Lãm dù trong việc hành quân đánh trận không sánh bằng Trương Dịch Thủ, nhưng hắn lại có tài giao tiếp. Nếu là trong quân U Châu, Hoắc Đình Sơn tuyệt đối sẽ không để kẻ như hắn cầm quân, chỉ giao cho hắn nhiệm vụ đối ngoại.

Nhưng nếu là các châu khác, thì hắn mong rằng sẽ có thêm nhiều kẻ vô dụng như thế lên nắm quyền, để làm cho tình thế càng thêm rối loạn.

Nước càng đục mới càng dễ bắt cá, Ký Châu càng loạn, hắn càng có khả năng nuốt trọn cả Ký Châu.

Tần Dương nhận lệnh, lui ra khỏi thư phòng đi tìm Hồ Lãm.

Đến chạng vạng, Tần Dương trở về, sau lưng còn dẫn theo hai nữ nhân trang điểm lộng lẫy.

Hoắc Đình Sơn cùng Công Tôn Lương và các tướng đang ở đại sảnh trong nội viện, khi Tần Dương dẫn người vào, mọi người đều nhìn thấy.

Tần Dương nói: “Đại tướng quân, đây là quà Hồ Kỵ Úy kính dâng ngài.”

Kể từ khi xuất phát từ U Châu, đại tướng quân luôn giữ mình thanh bạch, vốn đã có một người tuyệt sắc như Bùi phu nhân, nhưng chẳng đành động vào.

Tần Dương nghĩ rằng Hồ Lãm quả thực biết cách nắm bắt lòng người, tặng lễ vật cũng thật hợp tình, hai vũ cơ này dung mạo không tồi, đại khái có thể khiến đại tướng quân hài lòng.

Không ít người tại đó cũng có cùng suy nghĩ.

Hai nữ nhân vừa vào liền nhanh chóng xác định vị trí của Hoắc Đình Sơn dựa vào kinh nghiệm. Người đàn ông này chưa đến tuổi trung niên, diện mạo đoan chính, anh tuấn, đường nét mắt sâu thẳm, khiến người ta liên tưởng đến hổ dữ trong rừng, khắp người toát ra hơi thở nguy hiểm.

Hai vũ cơ trước đó còn e dè, giờ trong lòng dâng tràn vui sướng. Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, họ lại nghe người ngồi trên cao lạnh lùng nói: “Hồ Lãm có phải đang nhục mạ ta không?”

Mọi người ngẩn ra.

Tần Dương kinh ngạc: “Đại tướng quân, sao ngài lại nói vậy?”

Hoắc Đình Sơn chăm chú nhìn hai vũ cơ.

Da không đủ trắng, tóc không đủ dày, dáng không đủ uyển chuyển, chiều cao cũng hơi thiếu, ánh mắt chỉ toàn nịnh nọt, càng không nói đến dung nhan tầm thường.

Mang hai kẻ phấn son tầm thường như vậy để qua loa với hắn, chẳng phải là sỉ nhục hắn hay sao?

Hoắc Đình Sơn đứng dậy, mặt lạnh bỏ đi, để lại đám người trong phòng không biết phải làm thế nào.

Công Tôn Lương vuốt râu, nói giọng đầy ẩn ý: “Không dễ, không dễ.”

Loading...