Anh mong trong lúc , âm thanh phát từ miệng cô ngoài tiếng rên rỉ, thì chỉ là đang gọi “Daddy”.
“Vẫn khát ?”
Cô lắc đầu. Felix tùy tiện ném chai nước sang một bên, thuận tay đặt cô lên đảo bếp tiếp tục.
May mà bên trải một lớp vải nhung mềm mại, cô lo lạnh.
‘Felix’ từ lúc nào ngoài, lúc đang một bên họ.
Dù nó hiểu gì, nhưng Khương Nguyệt Trì vẫn cảm thấy một nỗi hổ.
Cô đưa tay đẩy vai Felix: “Vào... phòng .”
Anh những theo lời cô , mà còn sức hơn.
Đồ vật đảo bếp hất tung xuống sàn, tấm vải nhung phẳng phiu cũng trở nên lộn xộn.
Khóa kim loại thắt lưng va cạnh đảo bếp, tạo tiếng va chạm chói tai. Cơ bụng và cơ m.ô.n.g của căng cứng, sức mạnh ẩn chứa trong đó lan truyền khắp nơi đến .
Anh một tay giữ khoeo chân Khương Nguyệt Trì, tay đỡ eo cô: “Nó bao nhiêu tuổi ?”
Nhận đang hỏi tuổi của ‘Felix’, Khương Nguyệt Trì trả lời bằng giọng đứt quãng: “Chín... chín tháng .”
“Thiến ?”
“Chưa...”
Khóe môi nhếch: “Vừa cho nó học thêm một bài, nó cũng đến tuổi phối giống chó cái .”
Khương Nguyệt Trì sự vô sỉ của cho mặt đỏ bừng: “Nó là chó!”
“Chó thì , thời kỳ động dục của chó còn cố định hơn cả con .”
Khương Nguyệt Trì cố gắng đuổi con ch.ó : “Anh thể tiêm nhiễm tư tưởng nó.”
Felix mở một chai nước nữa, nhưng để đút cho cô uống, mà trực tiếp đổ lên lưng cô. Để nước chảy xuống tự nhiên.
Thời gian quá lâu , sợ cô sẽ đau.
“Động vật khái niệm đạo đức, nó còn thể với nó...”
“Thôi !” Dù đều là sự thật, nhưng Khương Nguyệt Trì . Mấy cái giận hờn nhỏ của cô trong mắt Felix chút uy h.i.ế.p nào.
Anh càng thích Alice như thế . Có cá tính riêng, sống động và chân thật.
Ngay cả khi cô bây giờ tát một cái, cũng thể chiều chuộng cô .
Quả nhiên, mặt thực sự mạnh mẽ, yếu đuối dù giận dỗi cũng đáng yêu.
“Được , cho nó xem nữa, chúng việc của chúng .” Felix bế cô sang chỗ khác.
Khương Nguyệt Trì cảm thán thể lực của , dường như bao giờ cảm thấy mệt mỏi kiệt sức.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Lâu như , chỉ khẽ thở dốc khi cảm thấy thoải mái. Những lúc khác thở vẫn định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/den-pha-le/chuong-267.html.]
Cô ghen tị với thể lực của .
Nếu thể lực của cô bằng một nửa của , thì hồi t.h.i t.h.ể dục, cô nhất định đạt điểm cao hơn .
Do rèm cửa kéo, nên Khương Nguyệt Trì thể dựa ánh sáng bên ngoài để phán đoán bây giờ là mấy giờ.
Cô chỉ chắc là lâu , vì cô ngủ tỉnh dậy, ngủ giữa chừng.
Lặp lặp mấy , Felix vẫn hề dừng .
Anh dường như cho cô đủ lượng của mấy tháng tới trong một .
Thấy mở ngăn kéo, xé một hộp mới, Khương Nguyệt Trì sợ hãi lùi : “Vẫn còn tiếp tục ?”
Anh cô, xé hộp lấy một chiếc, thành thạo đeo .
Cỡ lớn nhất vẫn chật, nghĩ cần đầu tư lĩnh vực , tách riêng một dây chuyền sản xuất.
Cảm giác gò bó như luôn đủ thỏa mãn.
“Nếu em mệt thì cứ ngủ .” Anh thành thạo ôm cô , tiếp tục.
Khương Nguyệt Trì định mở miệng, tiếng phản kháng biến thành tiếng rên rỉ khó nhịn. Felix thỏa mãn sấp cô: “Tốt quá, vẫn như lúc ban đầu.”
Khương Nguyệt Trì quá sảng khoái, nên cắn chặt vai . Lâu như , cơ bắp cứng như đá. Cô cảm thấy răng sắp gãy mất .
Đối phương thỏa mãn khẽ hít sâu: “Dùng sức thêm chút nữa.”
Khương Nguyệt Trì vội buông miệng: “Biến thái!”
Anh càng sảng khoái hơn: “Mắng lắm.”
“...” Thôi , Khương Nguyệt Trì nhận gì cũng đều sảng khoái.
Người đúng là quá biến thái.
Cô quả thật cần gì cả, chỉ cần đó là . Mái tóc dài của cô ướt đẫm mồ hôi, lúc rối bời trải gối. Làn da cô trắng, thậm chí còn trắng hơn cả Felix.
Mấy ngày nay thường xuyên chạy đảo, rám nắng một chút, giờ thì chuyển sang màu lúa mạch khỏe mạnh. Trông càng quyến rũ hơn.
Công việc kinh doanh của luôn bí ẩn, mỗi Khương Nguyệt Trì tò mò hỏi, đều nhắc nhở cô: “Nói cho em , em sẽ trở thành đồng phạm của , em thể chịu đựng sự tra tấn của FBI ?”
Cô quả nhiên dọa sợ, dám hỏi nữa.
Felix vui vẻ, ôm cô lòng: “Yên tâm, là chuyện đàng hoàng.”
dù hỏi thế nào, Khương Nguyệt Trì vẫn một mực bịt tai, chịu nữa.
Sợ trở thành đồng phạm của .
Anh ôm cô, ngừng hôn lên môi của cô, vùng thịt mềm đó ngậm lấy nhẹ nhàng mút.
Thỉnh thoảng sẽ đưa lưỡi trong khoang miệng cô quấy đảo một phen.
Anh giỏi hôn, Khương Nguyệt Trì luôn vô cùng mất xương mà hôn đến trắng mắt.
Thật là thoải mái quá...