Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 105: Cầu về cầu, đường về đường
Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:07:55
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Phu khi Tông Tứ hỏi câu đó, tim đập cực nhanh.
Nàng trầm tư một lát, : “Ta tìm Tam hoàng tử, vì cảm thấy y đơn giản.”
Nàng đang chuẩn nghĩ lý do từ kiếp , : “Vậy là vì Tịnh Thành ?”
Thấy chuyện của Tịnh Thành và Mạnh Uyên, Ninh Phu liền phủ nhận, nhưng cũng chịu tỉ mỉ nửa phần.
“Tịnh Thành giờ đang ở kinh thành ?” Tông Tứ hỏi.
Chuyện hỏi, tức là trong lòng , Ninh Phu gật đầu.
Tông Tứ thấy trong mắt nàng chút đề phòng và cảnh giác, khỏi dịu giọng một chút, : “Ta đang tra hỏi nàng, chỉ là trò chuyện phiếm với nàng thôi.”
Hiện tại, khi xác định kiếp và Ninh Phu từng là vợ chồng, tâm lý đối với Ninh Phu kỳ thực càng khác biệt hơn. Giờ đây, gần như coi nàng như vợ mà đối đãi.
Nàng cứu phụ vương, cưới nàng liền còn nửa phần khó khăn, vả Tông Tứ chuyện của và Ninh Phu với Tuyên Vương.
Mà nàng đối với chuyện sống một đời , vẫn luôn kín như bưng, nhưng giờ đây vì Tuyên Vương phủ chuyện cho , Tông Tứ cảm động, là thể nào.
Nàng ngay cả Ninh phu nhân cũng , cho .
Nét dịu dàng trong lòng Tông Tứ thể nảy nở: “Sau nàng gì, cứ yên tâm với , cần đề phòng như . Chuyện hai đóng cửa bàn luận, chỉ hai thôi.”
Kiếp , và nàng hòa ly, nhưng kiếp , chuyện như sẽ xảy nữa. Chuyện vợ chồng trẻ, dù thế nào, cũng là chuyện của riêng họ.
Ninh Phu : “Tuyên Vương chuẩn xong ?”
“Bắc địa bên bắt đầu chuẩn chiến tranh, đợi lô lương thảo đưa qua, liền thỏa.” Tông Tứ hề giấu giếm .
“Chàng ở kinh thành, là để đề phòng hậu chiêu của Tứ hoàng tử ?” Ninh Phu cũng , tuy tin tức kiếp , nhưng cũng vạn vô nhất thất.
“Nếu cũng Bắc địa, Mạnh Triệt liền sẽ nghi ngờ.” Mà Mạnh Triệt nếu sự cảnh giác, tóm liền tuyệt chuyện dễ dàng.
Ninh Phu trong lòng tự nhiên là rõ ràng, nhược điểm Mạnh Triệt gần như thông đồng với Hồ như , Tuyên Vương phủ tự nhiên sẽ bỏ qua, gậy ông đập lưng ông mới là tác phong của Tuyên Vương phủ.
“Kiếp , nàng còn tân đế là ai, hẳn là còn trẻ qua đời ?” Tông Tứ hỏi.
Thật đúng là nhắc đến chuyện vui, may mà Ninh Phu lúc đối với kiếp cũng còn bận tâm, bèn gật đầu.
“Là do tai nạn ?”
Ninh Phu gật đầu.
“Xem vị phu quân mới của nàng, cũng chắc là đáng tin cậy.” Tông Tứ nhếch mép, nhạt. Nhớ đến Lục Hành Chi, trong lòng dâng lên vài phần vui, cũng nhịn , ném đá xuống giếng một phen.
Ninh Phu trong lòng thở dài, nhưng lúc , tiện phản bác, tái giá, thì chỉ đành mặc chế nhạo cái vị phu quân “ tồn tại” .
“Nói chứ, Thế tử Bắc Tề đủ lương thực ?” Tuy lượng vận chuyển một , tính là nhiều, nhưng cộng dồn nửa năm, cũng ít, các nước đối với việc quản lý lương thực, từ đến nay đều nghiêm ngặt.
Ánh mắt Tông Tứ lóe lên, trầm tư chốc lát, : “Ta đây phái theo dõi chuyện , ngay cả trong lãnh thổ Bắc Tề, cũng ít của Tuyên Vương phủ.”
Ninh Phu liền hỏi thêm nữa.
“Đợi bận rộn xong đợt , sẽ đưa nàng Bắc địa xem thử, nhưng nàng chịu nổi , bên đó cảnh gian khổ, thể so sánh với kinh thành.” Tông Tứ .
Đây là bù đắp tâm nguyện kiếp của nàng ?
Đáng tiếc Ninh Phu đời còn quan tâm gì đến Bắc địa nữa . Thực kiếp nàng cũng quan tâm, nàng chỉ vì ở đó, nên nàng cũng .
Chỉ là sống một năm nay, nàng buông bỏ . Giờ đây nàng chỉ hy vọng quan tâm, thể luôn ở bên cạnh.
Đợi chuyện của Tuyên Vương kết thúc, nàng sẽ cùng hòa hợp chia tay.
Mà việc cần hiện tại, chính là kiên nhẫn chờ đợi.
……
Qua tháng tư, thời tiết liền dần trở nên nóng bức, tất cả áo choàng của Ninh Phu cũng cất .
Trong lòng nếu chuyện, liền chẳng thiết chẳng thiết cơm, Ninh Phu thấy gầy ít, cũng thích phủ, Ninh phu nhân phát hiện nàng ngoài thỉnh thoảng đến trang , liền từng xa nữa.
“Trà đó uống , nghiện đến mức ?” Ninh phu nhân chút hiểu.
Ninh Phu thì tủm tỉm : “Chỉ là gần đây thích xem nữ chọn , , tổng ủng hộ một chút.”
Ninh phu nhân liền hỏi thêm nữa, về sở thích của nàng, Ninh phu nhân từ đến nay gò bó nàng, con gái thể vui vẻ, thì hơn bất cứ điều gì.
“A mẫu hôm nay phủ ?” Ninh Phu thấy bà chuẩn ít lễ vật, bà ngoài thăm ai đó.
Ninh phu nhân : “Lục phu nhân gần đây bệnh, nên đến thăm bà , bà một mực đối xử với con , con cùng ?”
Ninh Phu liền chút lo lắng cho Lục phu nhân, về Trúc Uyển một bộ y phục, cùng Ninh phu nhân khỏi phủ.
Lục phu nhân giờ đang liệt giường, thấy Ninh Phu, cũng vui mừng, vẫy nàng xuống bên giường, : “Người khác đến thăm , đều cho về hết, nhưng A Phu đến, mong con thể bên lâu hơn một chút.”
Ninh Phu nắm tay bà, mỉm : “Vậy hôm nay sẽ về muộn một chút, giúp phu nhân tưới hoa lá cửa, cùng phu nhân chuyện phiếm, dùng bữa tối xong, sẽ để A mẫu đến đón .”
“Nếu con bằng lòng, chỉ thể vui mừng thôi.” Lục phu nhân tự nhiên là mong như .
“Phu nhân giờ thể khỏe hơn chút nào ?” Ninh Phu hỏi.
Lục phu nhân : “Chẳng qua chỉ chút phong hàn, gì đáng ngại, để con lo lắng .”
Ninh phu nhân chuyện phiếm với Lục phu nhân một lúc, trong phủ còn việc, bèn để Ninh Phu một ở Lục phủ.
Ninh Phu và Lục phu nhân, hai về sở thích hoa lá, hợp ý , hai trò chuyện liền nửa canh giờ.
Lục phu nhân thể vẫn khỏe hẳn, chẳng bao lâu liền chút buồn ngủ, với Ninh Phu: “Nếu Tứ cô nương nhàm chán, thể đến thư phòng của Hành Chi tìm vài quyển sách xem. Ta tiên chợp mắt một lát, đợi tỉnh dậy, sẽ cùng Tứ cô nương dùng bữa tối, sai đưa Tứ cô nương về phủ.”
Ninh Phu liền để Lục phu nhân nghỉ ngơi, hầu dẫn nàng đến thư phòng của Lục Hành Chi, nàng đầu đến đây, cũng vài quyển sách , tuy phong phú như Thanh Thiên Các, nhưng đủ để g.i.ế.c thời gian.
Vật quan trọng trong thư phòng, đều cất hết, trống rỗng, bàn cũng bám chút bụi, cho thấy chủ nhân thư phòng, xa vắng một thời gian.
Ninh Phu thấy những quyển sách đặt án thư, liền tùy tay cầm lên. Đây rõ ràng là sách Lục Hành Chi qua, nàng cũng thể thưởng thức.
Nàng tìm một chỗ ánh nắng , lật sách , một tờ giấy rơi xuống. Nàng nhặt lên, lật mặt xem, sững sờ.
Người nữ tử đó, đội phượng quan hà bái, rõ ràng là lúc xuất giá.
Ninh Phu khỏi thêm mấy , mới xác nhận tờ giấy đó, rõ ràng là vẽ chính .
Là Ninh Phu của một năm hơn đó, gả Tuyên Vương phủ.
Lục Hành Chi quả nhiên cũng là tái sinh.
Trước đây nàng từng đoán, nhưng đến giờ xác nhận , nàng ngược chút khó tin.
Ninh Phu vuốt ve bức họa nhỏ đó, kỳ thực chính nàng cũng còn nhớ rõ , mà vẫn thể nhớ rõ ràng đến . Dung mạo đó, khiến nàng liền nhớ đến lúc .
Ninh Phu liền nhớ nhiều chuyện, hôm đó nàng đội khăn che đầu, ai cũng rõ.
Không ai đó trêu chọc một câu: “Tứ cô nương, Thế tử đang lén nàng đó.”
“Đó rõ ràng là quang minh chính đại, một vị lang quân mà phu nhân của , đó mới là .” Hỉ nương bên cạnh vui vẻ .
Ninh Phu khi đó tự xưng là một đại mỹ nhân, nàng lúc đó còn trải qua sự giày vò tăm tối của hậu trạch sâu thẳm, liền cảm thấy khi thành dỗ dành Tông Tứ, chuyện khó khăn, lúc nàng cũng lấy bất ngờ.
Rồi đó, là Tông Tứ bế nàng lên kiệu hoa.
“Ôm chặt .” Chàng nhàn nhạt dặn dò.
Ninh Phu hai tay liền vòng qua cổ , kỳ thực mặt đỏ bừng, nhưng nghĩ, đây là phu quân của , sẽ càng cận với , nàng ôm , là chuyện quá đỗi bình thường.
“Lang quân, hôm nay .” Nàng hỏi .
Tông Tứ ngừng một chút, trả lời nàng, nhưng vẫn vững vàng ôm nàng. nghĩ kỹ , lúc đó, cũng tính là quá cận.
Ninh Phu hồi hồn, chỉ là Lục Hành Chi, vì thể nhớ rõ ràng đến .
Thực nhớ đến, vô tặng cho những món đồ gỗ chạm khắc đó, đây cũng chuyện gì lớn lao, nhưng mỗi xa, nhất định đều sẽ mang về cho nàng.
Dường như đó chính là chấp niệm của .
Ninh Phu còn tâm trí sách, đặt sách trở thư phòng, còn giữ bức họa, mang về Quốc công phủ.
Chỉ là việc Lục Hành Chi đột nhiên vì trưởng bối về quê mà rời , cũng trở nên đầy ẩn ý. Quê nhà Hợp huyện của Lục Hành Chi, ở Đam Châu, xa Bắc Tề.
Chàng chắc lấy danh nghĩa về quê, che mắt thiên hạ tiện bề hành sự.
Việc Tông Tứ đến Bắc Tề vận chuyển lương thảo, chắc là do nhúng tay , cũng khó trách Tông Tứ ban đầu lương thảo đủ, nếu sự nhúng tay của Lục Hành Chi, lẽ thật sự đủ.
Khi Ninh Tranh trở về, liền thấy , đang đợi trong viện của .
Ninh Tranh gặp Phó Gia Hối xong, sắc mặt chút tự nhiên.
Hôm nay Ninh Phu đến tìm giúp đỡ, Đam Châu tiếp giáp ngoài quan ải, chuyện tìm trưởng là thích hợp nhất: “Ca ca, từ đây gửi mật tín ngoài quan ải, nhanh nhất cần bao lâu?”
“Nếu cưỡi ngựa nhanh nhất, năm ngày là đủ.” Ninh Tranh .
“Muội cần ca ca giúp một chuyện, phái ngoài quan ải, đến Lục phủ xem thử, Lục Hành Chi ở trong nhà cũ ở Hợp huyện .” Ninh Phu .
Mười ngày , thư gửi về.
Lục đại nhân chỉ ở Lục trạch Hợp huyện hai ngày, những ngày còn , tung tích rõ.
……
Đến tháng năm, việc Mạnh Uyên điều tra tham ô lương thảo, cũng coi như hạ màn, đội ngũ tùy tùng, hùng dũng về kinh thành.
Vật phẩm tịch thu, tất cả đều nộp lên, bản nửa phần tư túi, quang minh lạc, nếu hối lộ, cũng bắt giữ cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-105-cau-ve-cau-duong-ve-duong.html.]
Mạnh Triệt và Mạnh Trạch, bên cạnh đều liên lụy, chỉ thầm mắng Mạnh Uyên xa trông rộng, hề chút tầm , nhưng chuyện đến nước , tự nhiên cũng cách nào khác, may mà hai bên đều tổn thất, oán khí cũng còn nặng nề như .
Kính Văn Đế tự nhiên vui mừng khôn xiết, nhưng ngờ đứa con trai vốn dĩ màng thế sự, mà cũng thể xử lý việc thuận lợi đến thế.
“Vậy xem rốt cuộc ngươi tra thế nào, mà thể nhanh như về kinh?” Mạnh Triệt vô cùng hiếu kỳ .
“Những kẻ hợp tác, tiên c.h.é.m một tên, những kẻ còn sẽ hợp tác.” Mạnh Uyên .
“Cứ qua loa như ?” Nụ mặt Mạnh Triệt gần như thể giữ nổi, cũng chỉ vì là Mạnh Uyên như , Kính Văn Đế sẽ thực sự trách cứ, nếu đổi thành khác mà tàn nhẫn chớp mắt như thế, thì tiếng tăm sẽ chút nào.
Kính Văn Đế mặt cũng chút giữ vẻ tự nhiên, sợ rằng những đại thần phía , vì mà liên tưởng đến . Chỉ là đây là đầu lão Tam việc, nếu trừng phạt nặng, cũng dễ để ấn tượng về một bạo quân.
“Nhi thần là đầu việc, kinh nghiệm.” Mạnh Uyên nhàn nhạt , để ý đến cái của khác.
“Những đó, cho dù Tam điện hạ xử lý, đến lúc đó cũng đáng c.h.é.m đầu, vả chuyện vốn dĩ nên nghiêm trị, chỉ thôi, về các quan ở các châu cũng sẽ an phận, tuy tàn nhẫn một chút, nhưng cũng mất một cách giải quyết hậu họa.” Có đại thần sắc mặt Kính Văn Đế, rõ ràng là trách phạt, liền quỳ xuống tìm lý lẽ .
“ , tuy tàn nhẫn , nhưng chẳng cũng là nhân từ với đời . Tam điện hạ kinh nghiệm, nếu , thì đó cũng là của những tùy tùng, khuyên bảo Tam điện hạ?”
Sắc mặt Kính Văn Đế dịu , chỉ tìm một cái cớ, phạt những quan viên tùy tùng .
Mạnh Uyên luôn như liên quan gì đến , dùng bữa tối xong trong tiệc mừng công thì về phủ.
“Tam ca, cũng về phủ, cùng đường với .” Mạnh Triệt gọi .
Mạnh Uyên gì, nhưng từ chối, tức là đồng ý.
Hai xe ngựa, Mạnh Triệt mỉm với : “Tam ca như , quá câu nệ , chừng vô tình đắc tội khác đấy.”
Mạnh Uyên , : “Ta chỉ việc công bằng, thì thể thiên vị.”
Mạnh Triệt : “Ta thì , chỉ là tính khí của Tam hoàng , nhưng Lão Lục thì chắc . Huynh là ruột của , dù trung lập, Quý phi nương nương cũng sẽ cho rằng thiên vị .”
“Ta bận tâm đến ý kiến của nàng .” Mạnh Uyên luôn thờ ơ .
“Nếu , cũng yên tâm .” Mạnh Triệt , gặp, liền Mạnh Uyên tuyệt đối là kẻ vô dụng, ít nhất cũng là thể những chuyện bẩn thỉu. mà, ai việc một cách dứt khoát như , chẳng qua là còn giữ gìn danh tiếng.
Người như cũng ích, đương nhiên là thử xem . Thái độ của đối với Tông Quý phi, chỉ cần tình cảm sâu đậm với Tông Quý phi, thì và Mạnh Trạch cũng sẽ vướng mắc tình .
“Chỗ thuận đường, Tam hoàng về phủ .” Mạnh Triệt khi đến ngã tư thì về xe ngựa của .
Mạnh Uyên khi rời , trầm tư vuốt ve chiếc nhẫn ngón cái tay.
Khi trở về Hoàng tử phủ, vị khách quý sớm chờ đợi.
“Về chuyện lương thảo, phiền Tam điện hạ .” Tông Tứ mặt đổi sắc bình tĩnh đặt xuống một quân cờ trắng.
Nói về việc Mạnh Uyên vì c.h.é.m ? Một là đương nhiên những đáng chết, khi đến các châu, nắm rõ tình hình của các quan chức ở đó, những ai là kẻ đại tham ô, sớm rõ.
Hai là, những chết, thì sẽ bằng chứng đối chất nữa, tiền tham ô cụ thể là bao nhiêu, trong đó gian để thao tác , từ đó thể để một phần lương thảo cho Bắc địa.
Mạnh Uyên ngược hỏi: “Những lương thảo , ngươi giấu ở , nên vận chuyển ngoài như thế nào?”
Tông Tứ cũng hỏi ngược : “Tam điện hạ giấu tài, là thật sự một vương gia nhàn tản, là tọa sơn quan hổ đấu ( núi xem hổ đánh ), hưởng lợi ngư ông?”
Vấn đề của hai đều vô cùng sắc bén.
Bốn mắt đối diện, ai để lộ nửa phần cảm xúc.
“Ván tiếp theo, thế nào?” Tông Tứ thu hồi ánh mắt, bình tĩnh
Mạnh Uyên từ chối.
mà, ván cờ của Mạnh Uyên, tầm thường như khi, hai động thanh sắc ( lộ biểu cảm), mà đấu ngang tài ngang sức.
“Ta đối với ngai vàng hứng thú như , nếu bách tính thể an cư lạc nghiệp, một vương gia nhàn rỗi là đủ . Chỉ là Tuyên Vương phủ, thế tử tuy cũng vì nước vì dân, nhưng cũng thể bỏ xuống quyền thế trong tay, thế tử nỡ từ bỏ vinh quang của Tuyên Vương phủ.” Mạnh Uyên .
“Cơ nghiệp trăm năm của Vương phủ, tổ tiên từng bước xây dựng đến ngày nay, há thể hủy trong tay . Tại hạ tội nhân của dòng tộc Tông thị.” Tông Tứ cũng phủ nhận.
“Mạnh Trạch là tính cách của một hiền quân.”
Hắn chắc thể học cách trở thành một hiền quân.” Tông Tứ .
Mạnh Uyên liền hỏi thêm nữa.
Tuyên Vương phủ càng nguyện dùng quyền thế lưỡi d.a.o sắc bén, buộc Hoàng đế thể tự kiềm chế, Kính Văn Đế chính là như . Nếu Tuyên Vương phủ từ đó kiềm chế, thì hẳn sẽ như bây giờ, tạm xem là một quân vương còn đủ tư cách.
Do đó, Kính Văn Đế, một mặt cần Tuyên Vương phủ, một mặt căm ghét Tuyên Vương phủ, ngừng tìm cách suy yếu thế lực của họ.
Chỉ trong vài câu ngắn gọn, thăm dò ranh giới của đối phương. Đạo bất đồng bất tương vi mưu (đường lối khác thì cùng việc), cần lãng phí lời lẽ.
……
Tháng Bảy, Bắc địa đột nhiên Hồ tấn công bất ngờ, Tuyên Vương dẫn binh liều c.h.ế.t chống trả. Người Hồ địch nổi thế công của ông, liền chuyển sang dùng các toán quân nhỏ quấy nhiễu, tiêu hao dự trữ của ông, đó dùng hỏa thế tấn công, vây ông thành Đan Dương.
Mười ngày , cho rằng quân địch hết đạn cạn lương, liền phá cửa thành. Trái với dự đoán, Tuyên Vương và Hàn tướng quân chuyển sang phản công.
Chiến tranh kéo dài hơn một tháng, đến khi kinh thành nhận tin chiến sự bình định, thì là tháng Tám.
Tháng Tám, chính là tháng nóng nhất, cũng là tháng dễ khiến buồn ngủ nhất.
Ninh Phu đang trong giấc ngủ thì Đông Châu gọi tỉnh, tin Tuyên Vương hồi kinh.
“Cô nương đừng ngủ nữa, một lát nữa đường đón Tuyên Vương hồi kinh .” Đông Châu .
Ninh Phu như là còn nghỉ ngơi nữa, đành dậy, cùng Ninh Hà khỏi phủ.
Hôm nay ngay cả Kính Văn Đế cũng khỏi cung, chờ Tuyên Vương ở cửa cung.
Ninh Phu dẫn Ninh Hà, ở góc xa nhất, nhanh thấy đội quân dài dằng dặc chậm rãi tiến đến, khí thế hùng vĩ, khiến ngớt lời khen ngợi.
Đây là đầu tiên Ninh Phu thấy Tuyên Vương trong năm nay. Một võ tướng quanh năm ở chiến trường, khí thế thể là mạnh mẽ, chỉ cần một cái là đủ khiến rợn sống lưng.
Tuy nhiên, dù hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt đó vẫn thể là tuấn tú, khí chất hiên ngang.
Ninh Phu thấy Tông Tứ theo, Tuyên Vương hồi kinh, hẳn là đón vài ngày.
Người đàn ông cũng lúc đầu nàng một cái, mặt vài phần vui, lạnh lùng thờ ơ.
Từ khi chiến sự của Tuyên Vương ở Bắc địa chuyển biến , Tông Tứ mời nàng gặp mặt mấy . Chỉ là vì kết quả chuyện Tuyên Vương , Ninh Phu liền còn lý do để gặp nữa, bởi đều từ chối, đến dự hẹn.
Tuyên Vương xuống ngựa hành lễ, Kính Văn Đế vội vàng đỡ lấy, lớn : “Ái khanh lập công lao hiển hách cho Đại Yến, Trẫm thực sự vui mừng. Đại Yến nếu Tuyên Vương phủ trấn thủ biên cương, sự an bình trong kinh thành. Theo Trẫm thấy, tất cả đều nên cảm ơn Tuyên Vương.”
Các quan viên liền lượt phụ họa theo.
“Thần đây dựa sự tin tưởng của Thánh Thượng. Vương phủ nắm giữ binh quyền, nhưng Thánh Thượng hề đề phòng chút nào. Nếu Bệ hạ là minh quân, thì Vương phủ thể liên tiếp khải ?” Tuyên Vương kiên định và thành khẩn .
Nụ mặt Kính Văn Đế càng sâu hơn vài phần.
Ninh Phu hiểu rõ lời của Tuyên Vương, nào chỉ là cảnh báo về Hồ, mà còn là một lời răn đe gửi đến Kính Văn Đế – rằng một vị thần tử nắm binh quyền trong tay, vốn dĩ khác hẳn với các vị đại thần bình thường. Rõ ràng, Tuyên Vương cũng hiểu rằng, trong biến cố , Kính Văn Đế chắc là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đối với Kính Văn Đế mà , e rằng sự e dè đối với phủ Tuyên Vương còn chẳng kém gì với Hồ.
Ninh Phu đang suy nghĩ thì chợt thấy Tuyên Vương về phía , đó liếc Tông Tự. Dù gì, ánh mắt đó đầy ẩn ý.
Tông Tự vẫn điềm đạm, như thể Tuyên Vương hề .
Ninh Phu ngập ngừng, liền thấy Kính Văn Đế sang phía , giới thiệu với Tuyên Vương:
“Ngài thường ở trong kinh, các nữ quân đều lớn cả , e rằng ngài cũng chẳng nhận ai. Đây là Tứ cô nương của phủ Ninh Quốc Công.”
Tuyên Vương hiếm khi nở một nụ , :
“Nữ quân của phủ Quốc Công quả thật khiến sáng mắt lên. Lại học thức cũng giỏi, cưỡi ngựa b.ắ.n cung đều đầu. là thư thua kém gì nam nhi.”
Tuyên Vương mở lời như , rõ ràng hàm ý sâu xa. Nếu , công khai khen ngợi một nữ quân như thế?
Ngay cả Kính Văn Đế cũng sang với vẻ dò xét.
Chỉ là Tông Tự lạnh nhạt điềm đạm, khiến xua tan suy đoán về việc phủ Tuyên Vương ý kết .
Ninh Phu chỉ đành mỉm đáp lễ:
“Đa tạ Tuyên Vương.”
Ninh phu nhân thì cau mày, hiểu rõ ẩn ý trong đó. Việc mời đến yến tiệc tại phủ Tuyên Vương, còn là mời cả hai con bà, càng khiến bà thêm bối rối.
“Lão tổ, xem phủ Tuyên Vương rốt cuộc ý gì?” – Ninh phu nhân bàn bạc với lão thái thái.
“Chỉ e là trúng A Phu .” – Ninh lão thái thái cũng dám chắc, bởi sự việc quá mức kỳ quặc.
Mà bên phía phủ Tuyên Vương, bầu khí cũng trở nên phần kỳ lạ.
Người thấy khó xử nhất, đầu tiên kể đến Tuyên Vương phi.
Từ khi tam lang rằng, vì cứu phủ Tuyên Vương mà Ninh Phu dấn mạo hiểm – nếu nàng, phủ Tuyên Vương sẽ rơi cảnh ngộ thế nào – trong lòng bà liền sai .
Khi Tuyên Vương nhắc tới việc tam lang ý kết với phủ Ninh Quốc Công, bà đầu tiên cảm giác "việc thành".
Trước nay bà vốn xem thường Ninh Phu, chẳng hề để tâm đến nàng.
Giờ đây, tam lang kết hôn với nàng, mà phu quân cũng đồng ý. Vậy mối quan hệ chồng – nàng dâu trong tương lai, còn xoay xở ?
Bảo rằng Tuyên Vương phi hối hận thì chắc chắn là giả. Nếu ngày hôm nay, bà tuyệt đối tỏ vẻ khinh thường Ninh Phu như .
Lúc , bà khỏi cảm thấy ghen tị với Nhị phu nhân nhà họ Tông – ít nhất khi ngoài luôn giữ thái độ lễ phép với , giống bà, khi con dâu còn qua cửa khiến cảm thấy khó gần.
Thật giống như A Ninh từng đây: nếu thực sự gả phủ Tuyên Vương, e rằng bà sẽ hối hận.
“Mẫu phi cũng đừng vội lo, tỷ tỷ Ninh vốn luôn rộng lượng khoan dung.” – Tông Ninh bên cạnh.
Tuyên Vương phi ngoài mặt , nhưng khi gặp Ninh Phu, vẫn tránh khỏi cảm thấy căng thẳng.