Đêm Tân Hôn, Ta Bị Thái Tử Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Chương 441
Cập nhật lúc: 2024-09-10 03:53:44
Lượt xem: 45
“Biệt viện ở ngoại ô kinh thành đã cho người dọn dẹp chưa?”
Mặc Cửu đáp: “Biệt viện đó luôn có người dọn dẹp định kỳ, có thể dọn vào bất cứ lúc nào.”
Tạ Lâm Hành “ừ” một tiếng, nghĩ đến điều gì đó, hắn lại nói:
“Cô nhớ, gần biệt viện đó còn có hai tòa nhà khác thanh nhã?”
Mặc Cửu gật đầu, “Vâng, điện hạ.”
Tạ Lâm Hành: “Cùng sắp xếp luôn, mấy tòa nhà đó, phái người dọn dẹp định kỳ, để Ninh Thư công chúa và Chiêu Dung Hoàng hậu có thể dọn vào bất cứ lúc nào.”
“Còn nữa——”
“Sửa sang lại công chúa phủ mà tiên đế đã xây cho Ninh Thư công chúa khi còn tại vị, lại lấy danh nghĩa tiên đế và Hoàng hậu, xây cho Chiêu Dung Hoàng hậu một tòa hành cung ở gần đó.”
Đối với mệnh lệnh này của chủ tử, tuy Mặc Cửu có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, lập tức lĩnh mệnh sai người đi làm ngay.
Tạ Lâm Hành đặt thánh chỉ tứ hôn vào ngăn kéo bí mật thường để tấu chương quan trọng, thấy trên bàn có hai phần tấu chương mới trình lên, hắn thuận tay cầm lấy.
Đang phê duyệt, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay lại là cả ngày không gặp vị đại nhân họ Thẩm, người suốt ngày “mất tích” từ sau khi thành thân.
Hắn không ngẩng đầu, hỏi Mặc Thập:
“Hôm nay Thẩm đại nhân lại không vào triều?”
Mặc Thập xấu hổ khẽ ho một tiếng, nói:
“Thẩm đại nhân chắc là… lại đến Sở gia, lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu và đại cữu tử.”
Tạ Lâm Hành: “…”
Lần này, Mặc Thập thật sự đoán sai rồi.
Thẩm Tri Việt ngày thường đúng là ngày nào cũng đến Sở gia, nhưng hôm nay, hắn không vào triều, thật sự không phải vì chuyện này mà chậm trễ.
Tối qua Sở Thời Uyển ngủ sớm, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng pháo hoa cũng không để ý lắm, mãi đến sáng nay, từ miệng Thẩm Tri Việt biết được Du Thính Vãn đã về hoàng cung,
Thẩm phu nhân lâu ngày không gặp hảo tỷ muội, liền muốn vào cung gặp Du Thính Vãn.
Chỉ là khi nàng sửa soạn xong xuôi, sắp ra khỏi cửa, đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng.
Lúc đó Thẩm Tri Việt đang định cùng nàng vào cung.
Vừa vào phòng lấy cho nàng một chiếc áo choàng, đã thấy phu nhân nhà mình đứng yên ở cửa.
Hắn đi tới, khoác áo choàng lên người nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dem-tan-hon-ta-bi-thai-tu-dien-cuong-chiem-doat/chuong-441.html.]
Thắc mắc hỏi, “Phu nhân, sao không đi nữa?”
Sở Thời Uyển cau mày, vẻ mặt vừa rối rắm vừa bất lực tức giận, nàng quay người nhìn Thẩm Tri Việt, rất tủi thân nói:
“Thiếp đột nhiên nhớ ra, hình như thiếp không được vào cung.”
Thẩm Tri Việt còn chưa nhớ ra mệnh lệnh mà Tạ Lâm Hành nổi giận hạ xuống trước đây, cấm Sở Thời Uyển không được bước vào cửa cung nửa bước trong vòng hai năm.
Hắn hỏi: “Sao lại không được vào cung?”
“Trước khi chúng ta thành thân, vi phu cũng có thể dẫn nàng ra vào hoàng cung tự do, huống chi là bây giờ.”
Vừa nói, hắn đã buộc áo choàng cho nàng xong.
Nắm tay nàng, định ra ngoài.
“Đi thôi, phu quân dẫn nàng đi gặp Ninh Thư.”
Sở Thời Uyển v
“Hiện tại thân thể của ta đã khỏe hẳn, chỉ cần có phòng sự, việc hoài thai chỉ là vấn đề thời gian.”
“Nhưng mà, tính đến ngày đại hôn cũng chỉ còn chưa đến nửa năm, nếu bây giờ ta có thai, thì không nói đến việc ngày thành hôn sẽ rất bận rộn, phải mang theo hài tử này làm lễ sắc phong và bái đường sẽ rất nhiều bất tiện, chỉ nói riêng việc thai nghén nửa năm, bụng sẽ bắt đầu lộ rõ, là điều không thích hợp.”
Lúc đó, cả triều văn võ bá quan cùng các mệnh phụ nhìn thấy nàng mang thai bốn năm tháng vào Đông Cung làm đại lễ sắc phong, truyền ra ngoài sẽ ra thể thống gì?
Không nói đến việc bị các ngôn quan đàn hặc, chỉ riêng mấy chữ “chưa cưới đã có thai”, “cưới chạy bầu” thôi cũng đã mang đến vô số ảnh hưởng tiêu cực rồi.
Nàng không phải không muốn có hài tử.
Cũng không phải không muốn sinh con cho hắn.
Chỉ có một điều, hài tử của nàng phải được sinh ra một cách đường hoàng, không thể để bất cứ kẻ nào gièm pha.
“Còn nửa năm nữa, nửa năm nữa chúng ta sẽ thành hôn, sau này có rất nhiều cơ hội để có con, trong khoảng thời gian trước hôn lễ, thật sự không thích hợp để mang thai ——”
Du Thính Vãn còn chưa dứt lời,
Hắn bỗng nhiên ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng.
Cằm tựa lên cổ nàng, giọng nói rất trầm và khàn.
Bao bọc trong đó là nỗi uất ức vô tận.
Khiến người nghe tim chua xót.
“Ta cứ tưởng... nàng vẫn không muốn ở lại.”