Đế Thai Kiều - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-03-27 23:40:14
Lượt xem: 12

Rêu phong đậm nhạt, gió lạnh hoa tàn.

Đa Phúc cầm đèn men sứ, cùng một tiểu thái giám khác ngồi canh đêm.

Ông ta là đại thái giám bên cạnh Thẩm Kinh Châu, người khác tự nhiên kính trọng ông ta.

Thấy Đa Phúc đứng dưới mái hiên, bận rộn mang ghế đến, lại tự tay mang áo choàng đến trước mặt Đa Phúc.

Tiểu thái giám mặt mày hớn hở, cười nói với Đa Phúc: “Thời tiết lạnh thế này, sao dưỡng phụ không vào nghỉ một chút? Ở đây có con trông chừng, không có vấn đề gì đâu.”

Hắn ta quay đầu nhìn vào tẩm điện đèn đuốc sáng trưng, đè thấp giọng nói.

Mỗi bước mỗi xa

“Bây giờ trời mới canh tư, bệ hạ không cần lên triều…”

Đa Phúc giơ tay ngăn lời tiểu thái giám, đôi mắt đầy nếp nhăn.

Nếu là bình thường, ông ta lười biếng một lúc cũng không sao, nhưng hôm nay là ngày mười lăm, Đa Phúc không dám lơ là.

Ông ta vung phất trần trong không trung, nhận lấy tách trà đã pha từ tay tiểu thái giám, đứng canh ở ngoài tẩm điện cả đêm.

Hiếm khi, một đêm không có việc gì.

Trời sắp sáng, ánh sáng ban mai chiếu những tia sáng vàng, trong điện truyền đến tiếng xào xạc của quần áo.

Đa Phúc cầm chậu tắm, khom người đứng hầu sau bình phong.

Rèm ngọc dày nặng, sau tấm màn mỏng như cánh ve, mơ hồ nghe thấy tiếng cười của Thẩm Kinh Châu.

Âm thanh rất nhẹ, thoáng qua như gió.

Đa Phúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chỉ mong từ nay làm một kẻ điếc.

Trên giường.

Tư thế ngủ của Ngu Ấu Ninh thật sự không dám khen ngợi, như bạch tuộc, tay chân quấn chặt lấy Thẩm Kinh Châu.

Nửa khuôn mặt trắng ngần áp vào tay áo Thẩm Kinh Châu, như hoa sen vừa nở, đẹp như trong tranh.

Người đã hứa hẹn sẽ đối xử tốt với Thẩm Kinh Châu tối qua, giờ đây lại dựa vào giường ngủ say sưa, nắm chặt góc áo Thẩm Kinh Châu không chịu buông.

Thẩm Kinh Châu xoa mi tâm: “Ngu Ấu Ninh.”

Ngu Ấu Ninh không nhúc nhích, ưm hai tiếng.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng kéo tay áo: “Buông ra.”

Hình như nghe thấy tiếng Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh mơ màng mở mắt, ngái ngủ.

Ngu Ấu Ninh lờ mờ tiến gần về phía Thẩm Kinh Châu, má hồng lúm đồng tiền nhẹ nâng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-99.html.]

Có lẽ muốn chạm vào khóe môi Thẩm Kinh Châu như tối qua.

Đáng tiếc nàng vẫn chưa tỉnh táo.

Ngu Ấu Ninh mê mê tỉnh tỉnh.

Môi đỏ lướt qua Thẩm Kinh Châu, chạm nhẹ rồi rời đi, sau đó để lại một nụ hôn trong lòng bàn tay hắn.

Nhẹ như lông hồng, như có như không.

Mắt Thẩm Kinh Châu bỗng sâu lại.

Qua nửa khắc sau, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Thẩm Kinh Châu đứng dậy từ sau màn trướng.

Trung y để lại trên giường, không mang đi.

Đa Phúc cung kính hầu hạ Thẩm Kinh Châu rửa mặt, bữa sáng được chuẩn bị ở noãn các phía đông, Đa Phúc cũng theo sát sau Thẩm Kinh Châu.

Ông ta nâng nâng phất trần, các cung nhân phía sau hiểu ý, tự giác lùi lại khoảng mười bước, không xa không gần theo sau.

“Bệ hạ, đây là tin tức sáng nay của ám vệ gửi đến.”

Một mảnh giấy nhỏ, nhưng lại là cuộc sống thu nhỏ của mười năm sống trong lãnh cung của Ngu Ấu Ninh.

So với những gì đã tra ra trước đây không khác mấy, nhưng lần này bức thư mật lại đề cập đến một việc—

Khi Ngu Ấu Ninh mới chuyển vào lãnh cung, từng có một cung nhân giẫm thấp nâng cao, cố ý giả quỷ để hù dọa Ngu Ấu Ninh.

Ban đầu Ngu Ấu Ninh sợ đến mức không dám ra ngoài.

Sau đó không biết bằng cách nào, Ngu Ấu Ninh lại đảo khách thành chủ, cũng đi giả làm quỷ.

Cung nhân kia không biết nội tình, còn tưởng rằng lãnh cung thật sự có ma quỷ, sợ đến mức không dám bước vào lãnh cung nửa bước.

Hai mắt Thẩm Kinh Châu lạnh như băng: “... Người đó đâu?”

“Chết rồi.” Đa Phúc lời ít mà ý nhiều, “Nghe nói là đã đắc tội với người khác, bị loạn côn mà chết.”

Đa Phúc quan sát Thẩm Kinh Châu, cẩn thận chọn lời hay để làm Thẩm Kinh Châu vui lòng.

“Vì chuyện này, ngược lại điện hạ đã có được nhiều năm yên tĩnh, cũng coi như gặp họa mà được phúc.”

Thẩm Kinh Châu nghiêm mặt lạnh, không nói gì.

Đa Phúc không dám nhiều lời, khom người theo sau Thẩm Kinh Châu, bỗng nghe phía trước rơi xuống một tiếng nhẹ nhàng.

“Kim ấn kim bảo của Hoàng hậu, hiện giờ ở đâu?”

Đa Phúc khiếp sợ trợn tròn mắt.

Loading...