Đế Thai Kiều - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-03-26 18:01:48
Lượt xem: 18
Ngu Ấu Ninh ngoan ngoãn tránh sang một bên: “Công công đi giao thuốc cũng không muộn.”
Đa Phúc lắc đầu bất đắc dĩ.
Tâm đề phòng của Thẩm Kinh Châu rất nặng, thường thì khi tắm rửa không ai dám lại gần.
Trên đời này, chỉ có Ngu Ấu Ninh dám cùng Thẩm Kinh Châu ngủ chung một giường.
Đa Phúc chắp tay, thấp giọng cầu xin: “Có thể phiền điện hạ giúp nô tài mang vào không?”
Ngu Ấu Ninh trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên.
Đa Phúc mặt ủ mày ê: “Thuốc này đáng lẽ phải cho vào bể tắm, vết thương trên tay bệ hạ vẫn chưa khỏi, hôm nay còn phải phê duyệt tấu chương cả ngày, không biết vết thương có bị nứt ra không?”
Đa Phúc lải nhải cằn nhằn.
Hôm qua Thẩm Kinh Châu còn tự mình đi săn thỏ.
Cắn người miệng mềm, Ngu Ấu Ninh do dự một lúc, lưỡng lự: “Chỉ cần đổ thuốc vào bể tắm là được phải không?”
Nghe thấy có hy vọng, Đa Phúc hớn hở mặt mày, trên mặt không còn chút u ám như vừa rồi.
Ông ta liên tục gật đầu: “Đúng vậy, xin làm phiền điện hạ.”
Đa Phúc hai tay dâng thuốc lên, cười tán dương: “Điện hạ coi như thương xót bệ hạ, cũng thương xót nô tài một chút.”
Ngu Ấu Ninh do dự.
Một lúc sau, nàng nhận thuốc từ tay Đa Phúc, nâng váy nhẹ nhàng bước vào cung Thang Tuyền.
Chỉ cần lén lút đổ thuốc vào bể tắm, chỉ cần lén lút đổ thuốc vào bể tắm…
Ngu Ấu Ninh ở trong lòng lặp đi lặp lại mười lần, hơi thở rối loạn, nhịp tim như muốn bật ra.
Ngu Ấu Ninh vừa bình tĩnh hơi thở, vừa dùng mắt quan sát kỹ.
Sau tấm bình phong khuông gỗ cứng có đèn lồng khảm ngọc, hơi nước lượn lờ, hơi nóng vây quanh Ngu Ấu Ninh.
Hình dáng nhỏ bé từng bước tiến vào, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng vòng qua bình phong lụa dệt hải ốc thiêm trù*, thò nửa đầu ra nhìn về phía bể tắm.
*hải ốc thiêm trù: ý chúc thọ
Bức tường bể tắm ở phía nam dốc đứng, phía bắc mượt mà, sương trắng lãng đãng mờ mịt, Thẩm Kinh Châu dựa vào bức tường bể, đang quay lưng về phía Ngu Ấu Ninh.
Sau một lúc trầm ngâm, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng bước qua Thẩm Kinh Châu, vòng ra phía bên kia bể tắm.
Bể tắm sóng xanh lăn tăn dập dờn, đáy bể khảm hoa sen đỏ.
Ngu Ấu Ninh nửa nằm trên thành bể, thuốc bột đổ vào bể, mặt nước lập tức tràn ngập mùi thuốc, thuốc bột màu nâu đỏ tỏa ra xung quanh.
Mỗi bước mỗi xa
Hai hàng lông mày của Ngu Ấu Ninh nhíu chặt, lo lắng không thôi.
Bể tắm lớn như vậy, thuốc bột lại xa Thẩm Kinh Châu đến vậy…
Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu, đột nhiên thấy một bóng hình lóe lên.
Tóc đen rũ xuống vai, lớp vải mỏng trên người Thẩm Kinh Châu mỏng thấu, lộ ra vẻ tùy ý lại lười nhác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-90.html.]
Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, suýt chút nữa bị trượt ngã xuống bể tắm.
Nàng nhanh chóng quay đi, bên tai nóng bừng.
Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn.
Ngu Ấu Ninh vừa quay đầu, vừa men theo bức tường bể chậm rãi tiến đến bên Thẩm Kinh Châu.
Phần thuốc bột còn lại từ tay nàng rơi xuống, Ngu Ấu Ninh dõi mắt theo thuốc bột, thấy thuốc bột rơi xuống bên cạnh Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh không tiếng động mà thở phào nhẹ nhõm.
Sương trắng dày đặc, Ngu Ấu Ninh không nhìn rõ vết thương trên tay Thẩm Kinh Châu, nàng đặt lòng bàn tay lên thành bể, không động đậy dịch chuyển về phía Thẩm Kinh Châu.
Vẫn không nhìn rõ.
Ngu Ấu Ninh nhíu mày, nửa mặt gần như áp sát xuống đất, quỳ gối cúi đầu đi tìm vết thương của Thẩm Kinh Châu.
Đột nhiên, một giọt nước trong suốt từ tóc mai của Thẩm Kinh Châu rơi xuống.
Ngu Ấu Ninh giật mình.
Giọt nước lăn qua n.g.ự.c Thẩm Kinh Châu, rồi xuống dưới…
Ngu Ấu Ninh đột ngột thu hồi tầm mắt lại.
Giương mắt, không hẹn mà gặp đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh cảm thấy căng thẳng.
Hoảng hốt muốn đứng dậy, chân tê liệt, Ngu Ấu Ninh trượt chân, cả người lao về phía trước.
Nhào đầu vào bể.
“Bùm” một tiếng vang lên, Ngu Ấu Ninh cùng với bình thuốc rơi xuống bể tắm, bọt nước b.ắ.n tung tóe bốn phía.
Nước có mùi thuốc tràn qua miệng mũi, Ngu Ấu Ninh bị sặc vài lần.
Nàng nhắm chặt mắt, tay chân cuống cuồng, hai cánh tay dang rộng vùng vẫy trên mặt nước.
Một bàn tay dễ dàng ôm lấy eo thon của Ngu Ấu Ninh, nàng gần như treo mình lên người Thẩm Kinh Châu.
“Ào” một tiếng, Ngu Ấu Ninh được kéo lên khỏi mặt nước.
Giọt nước từ góc áo rơi xuống, làm ướt sàn gỗ thông.
Khi chân chạm đất, Ngu Ấu Ninh không còn sức mà ngã xuống.
Chưa kịp nói gì, cằm nàng bỗng bị ngón tay cái của Thẩm Kinh Châu giữ chặt.
Thẩm Kinh Châu nghiêm mặt, không cho Ngu Ấu Ninh có cơ hội phản kháng, buộc nàng phải mở miệng.
Ngón tay trỏ ấn vào cổ họng Ngu Ấu Ninh, đối diện với đôi mắt hoảng hốt của nàng, Thẩm Kinh Châu nhíu mày, vẻ mặt có chút lúng túng thoáng qua.
Chỉ trong chốc lát, lại trở về vẻ mặt không cảm xúc.
Thẩm Kinh Châu trầm giọng, từng chữ một.
“Nhổ ra.”