Đế Thai Kiều - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-03-25 17:31:26
Lượt xem: 18

Ánh sáng mặt trời tắt dần, những ngọn núi bị bao phủ trong sương mù mờ ảo.

Trong rừng yên tĩnh, vó ngựa chìm trong đám cỏ.

Ngu Ấu Ninh chôn đầu trong lòng Thẩm Kinh Châu, một đôi mắt sáng ngời đề phòng cảnh giác.

Giữa tóc mai cài bộ diêu hoa vàng ròng, khi va chạm phát ra động tĩnh rất nhỏ.

Ngu Ấu Ninh nín thở ngưng thần, lo lắng tiếng vang làm nhiễu loạn bữa tối của mình, vội vàng đưa tay nắm chặt.

Khóe mắt thoáng thấy Thẩm Kinh Châu như cười như không, Ngu Ấu Ninh không vui nhíu hai hàng lông mày.

“Bệ hạ đang cười gì vậy?”

Dứt lời, nàng cảm thấy âm thanh mình nói to quá, vội vàng che miệng lại.

Thần hồn nát thần tính, trồng gà hóa cuốc.

Ý cười nơi khóe môi của Thẩm Kinh Châu ngày càng đậm, thảnh thơi nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của Ngu Ấu Ninh.

Mỗi bước mỗi xa

Tùy ý nắm dây cương, thong thả đi qua cánh rừng.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy không hài lòng, nhưng tiếc là nàng còn cần Thẩm Kinh Châu, không dám trực tiếp trách móc, chỉ thấp giọng nói.

“Bệ hạ, ngươi có làm được không?”

Đôi mắt chuyển động, Ngu Ấu Ninh chợt nảy ra ý tưởng, giả vờ rộng lượng nói.

“Nếu không bắt được thỏ cũng không sao, dù sao ta sẽ không nói với ai rằng bệ hạ không bắt được thỏ.”

“Chắc chắn là thỏ hoang kia rất khôn ngoan, bệ hạ mới không bắt được thỏ.”

“Dù bệ hạ không bắt được thỏ, nhưng ta…”

Ba câu không rời “Thẩm Kinh Châu không bắt được thỏ”, môi Thẩm Kinh Châu nở nụ cười, bỗng nhiên sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Ngu Ấu Ninh hoang mang: “… Sao, sao vậy?”

Hai tai dựng đứng, từ bụi cây truyền đến tiếng xào xạc nhỏ nhặt.

Thẩm Kinh Châu chăm chú, nâng cung tên lên, sẵn sàng chờ phát động.

Ngu Ấu Ninh vui mừng, nàng đưa hai tay che đôi môi đỏ mọng, thậm chí hơi thở cũng tự giác thả nhẹ.

Gió như cũng ngừng lại vào khoảnh khắc này, giữa ánh sáng mặt trời đầy đất, chỉ có hai bóng hình cao thấp in trên mặt đất.

Chốc lát, Thẩm Kinh Châu chậm rãi hạ cung tên xuống, mặt mày tản mạn, mang theo vẻ tùy ý.

Ngu Ấu Ninh không thể tin nhìn Thẩm Kinh Châu, đôi mắt hạnh tròn xoe.

Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Chạy rồi.”

Ngu Ấu Ninh sửng sốt.

Thẩm Kinh Châu thở dài: “Chắc là nghe thấy tiếng của điện hạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-83.html.]

Ngu Ấu Ninh tức giận trừng mắt, nhưng nàng lại đang đưa lưng về phía rừng, không thấy được tất cả phía sau, chỉ có thể để mặc Thẩm Kinh Châu nói.

Sợ rằng hôm nay sẽ về tay không, trong hơn nửa canh giờ sau, Ngu Ấu Ninh không dám phàn nàn Thẩm Kinh Châu câu nào nữa.

Trăng sáng sao hiếm, ánh trăng chiếu cao trên ngọn liễu.

Ánh sáng trong trẻo lạnh lẽo rơi xuống, Ngu Ấu Ninh nhìn thấy con thỏ đã c.h.ế.t thẳng cẳng ở trong rừng, đôi mắt bỗng sáng lên như sao.

Mũi tên trúng ngay con thỏ, trong không khí thoang thoảng mùi m.á.u tươi.

Lòng vui mừng của Ngu Ấu Ninh cũng giảm bớt đi phần nào, tiếng thét thảm khốc của ma ma trong giấc mơ lại ùa về.

Nàng như thấy lại cảnh lão ma ma nằm trên ghế, m.á.u me be bét, như thấy lại tiểu công chúa cô độc bất lực.

Mùi m.á.u tanh trước mắt dần hòa lẫn với giấc mơ, Ngu Ấu Ninh cảm thấy trong lòng dâng lên sự buồn nôn khó chịu, n.g.ự.c chèn ép khó thở.

Hai hàng mày nhíu chặt lại, mang theo nỗi đau không thể gạt bỏ.

Bỗng dưng, gió thu bên tai xẹt qua, Thẩm Kinh Châu quay đầu ngựa, thúc giục chạy vội về hành cung.

Vó ngựa dần dần biến mất trong đám cỏ, mùi m.á.u trong không khí không còn, thay vào đó là sự tươi mát riêng có của núi rừng, cùng với hương hoa không tên nào đó.

Trên đầu cành, rừng phong nhảy múa, những cung điện cao vút bao quanh, gần ngay trước mắt.

Không biết từ lúc nào, Ngu Ấu Ninh đã được đưa ra khỏi vùng đất đầy mùi m.á.u tanh.

Nàng chậm chạp từ trong lòng Thẩm Kinh Châu thò đầu ra, không còn bị mùi m.á.u làm phiền, ý thức của Ngu Ấu Ninh dần dần trở lại.

Điều đầu tiên hiện lên trong đầu là con thỏ khó khăn lắm mới có được kia.

Ngu Ấu Ninh mơ hồ bị Thẩm Kinh Châu bế xuống ngựa, trong đầu chỉ toàn “thỏ của ta đâu”, “thỏ của ta đâu”.

Ngu Ấu Ninh đi theo bóng dáng của Thẩm Kinh Châu, không nhịn được mà kêu ca: “Bệ hạ, thỏ còn ở trên núi.”

Thẩm Kinh Châu điềm tĩnh: “Sẽ có người xử lý.”

Sau khi đăng cơ, những cuộc ám sát bên cạnh Thẩm Kinh Châu chưa bao giờ ngừng lại, tự nhiên cũng có ám vệ ẩn mình bên cạnh.

Ngu Ấu Ninh giương cao đôi mắt, miệng như bôi mật: “Những người đi theo hầu bệ hạ, chắc chắn là cao thủ.”

Thẩm Kinh Châu không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.

Ngu Ấu Ninh cười khanh khách, khéo léo nói: “Kỹ năng b.ắ.n cung của bọn họ chắc chắn rất xuất sắc.”

Thẩm Kinh Châu quay đầu, cười nhìn Ngu Ấu Ninh: “Điện hạ muốn nói gì?”

Ngu Ấu Ninh ánh mắt lấp lánh: “Không có gì, tuy ta rất muốn để ám vệ của bệ hạ giúp ta bắt thỏ…”

Khóe mắt Thẩm Kinh Châu mang ý cười, bước chân nhẹ lại.

Ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt Ngu Ấu Ninh, mang theo ý nghĩa sâu xa.

Quỷ thức thời là quỷ thông minh.

Ngu Ấu Ninh lập tức quyết đoán, đổi lời khen ngợi: “Sự an nguy của bệ hạ quan trọng hơn thỏ của ta, đương nhiên phải đặt bệ hạ lên hàng đầu.”

Loading...