Đế Thai Kiều - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-03-25 10:31:01
Lượt xem: 19
Tùng xanh chống đỡ mái hiên, ánh nắng xuyên qua bóng trúc rối rắm, lặng lẽ rơi xuống khóe mắt Ngu Ấu Ninh.
Đôi mắt hổ phách phát ra ánh vàng nhạt, Ngu Ấu Ninh lo lắng bất an, môi mím lại thốt ra một câu.
Lá đỏ như lửa, viền như răng cưa, gồ ghề không đều.
Thẩm Kinh Châu nhíu mày, ánh mắt dài mà lâu rơi trên nhánh phong trong tay.
Chim chóc trở về rừng, lặng ngắt như tờ.
Chờ mãi không thấy Thẩm Kinh Châu lên tiếng, ánh sáng trong mắt Ngu Ấu Ninh dần mờ đi, đôi mắt sáng trong chứa đầy nỗi uất ức.
Thẩm Kinh Châu là thiên tử cao quý, sở hữu vô số kỳ trân dị bảo, trên đời này người muốn tặng quà cho thiên tử nhiều như lông hồng, hắn không thích nhánh phong này cũng là điều hợp lý…
Cũng không phải!
Ngu Ấu Ninh bĩu môi, hai má trắng trẻo vì tức giận mà trướng đỏ bừng, má phúng phính, thực sự đã bị chọc tức.
Quà của người khác sao có thể mang đi đánh đồng với nàng?
Đó là do nàng đã chọn lựa kỹ càng, mất hơn nửa canh giờ, đi bộ tận một ngàn bốn trăm năm mươi sáu bước mới…
“Cũng được.”
Hai chữ trầm thấp khàn khàn rơi xuống.
Gió thu phất qua bậu cửa sổ, Ngu Ấu Ninh đột nhiên nhướng cao đôi mắt, đôi mắt như ngọc lấp lóe ánh vàng.
Ngu Ấu Ninh mím chặt đôi môi khô khốc, cẩn thận hỏi.
“Vậy bệ hạ hôm nay… có săn được thỏ không?”
Nghe nói thỏ ở khu săn Mộc Lan vô cùng béo mềm, Ngu Ấu Ninh ngày đêm mong nhớ, chờ đợi đã lâu.
Suy nghĩ của Ngu Ấu Ninh đều hiện rõ trên mặt, Thẩm Kinh Châu liếc mắt là nhìn thấu, chỉ cười không nói.
Ngu Ấu Ninh thò người ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen nhánh sáng trong như nước như mong mỏi nhìn Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu cười khẽ: “Một nhánh phong đổi hai con thỏ?”
Ngu Ấu Ninh ngơ ngác: “… Không được sao?”
Sắc thu tràn ngập trong mắt Ngu Ấu Ninh, ánh nắng nghiêng về phía tây, ánh sáng vàng nhạt từ sau lưng hai người dần dần rút đi.
Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt: “Núi phía tây không có thỏ.”
Ngu Ấu Ninh trợn tròn mắt, mặt đầy thất vọng.
Hôm nay Thẩm Kinh Châu đi săn, chính là ở núi phía tây.
Ngu Ấu Ninh ngập ngừng, không cam lòng nói: “Vậy… Núi phía bắc thì sao?”
Thẩm Kinh Châu giương mắt liếc nhìn nàng một cái.
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-82.html.]
Một nén nhang sau.
Ngu Ấu Ninh đứng trên ghế đẩu, gió thu thổi qua chiếc áo choàng rộng thùng thình của nàng, một tay chống vào yên ngựa, hổn hển trèo lên lưng ngựa.
Thẩm Kinh Châu không lạnh không nóng giương mắt, cười khẽ: “Điện hạ không sợ kéo phải vết thương sao?”
Ngu Ấu Ninh ngẩn người, ngượng ngùng hạ thấp động tác.
Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử cao lớn hung dữ, Ngu Ấu Ninh vừa lo cho vết thương của mình, vừa sợ con ngựa trắng nổi nóng đá hậu cho mình một cái.
Nàng nơm nớp lo sợ vịn vào yên ngựa, một lúc sau lại ngượng ngùng quay đầu.
“Bệ hạ, có thể cho ta mượn tay một chút không?”
Thẩm Kinh Châu lười biếng nâng cánh tay lên, để Ngu Ấu Ninh vịn vào.
Ngón tay nắm lấy tay áo mảnh mai, trắng trẻo, như băng tuyết trong suốt.
Thẩm Kinh Châu bình thản mở miệng: “Đổi tay.”
Ngu Ấu Ninh giương mắt đầy thắc mắc.
Giọng điệu của Thẩm Kinh Châu bình tĩnh, khuôn mặt hắn không có chút biểu cảm nào.
Giống như đang nói về một việc hết sức bình thường: “Điện hạ quay lưng lại, không sợ bị ta chạm vào vết thương sao?”
Mỗi bước mỗi xa
Nói rất có lý, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên hiểu ra, chỉ cảm thấy Thẩm Kinh Châu thật sự rất chu đáo.
Nàng vui vẻ đổi sang tay phải, chưa kịp hành động, bỗng dưng cơ thể nhẹ bẫng.
Thẩm Kinh Châu một tay ôm lấy eo nhỏ của Ngu Ấu Ninh, nhẹ nhàng bế nàng lên.
Hai chân lơ lửng trên không, Ngu Ấu Ninh và Thẩm Kinh Châu đối diện ngồi nhau.
Một tay của nàng vẫn nắm lấy tay áo của Thẩm Kinh Châu, không biết để đâu.
Quay lưng lại không thấy có gì lạ, nhưng giờ ngồi mặt đối mắt…
Mí mắt dài rung rinh, run rẩy rơi xuống những bóng mờ.
Hai tà áo hòa vào một chỗ, kéo theo ánh nắng của buổi ban chiều.
Ngu Ấu Ninh không biết vì sao, hơi thở khẽ khựng lại, tay chân luống cuống.
Thẩm Kinh Châu còn phải giúp mình săn thỏ, nàng không thể cứ nắm lấy tay áo Thẩm Kinh Châu mãi được.
Lỡ đâu làm chậm trễ Thẩm Kinh Châu, thì hôm nay nàng sẽ không được ăn chân thỏ nướng.
Ngu Ấu Ninh lại nhìn về phía Thẩm Kinh Châu, đôi mắt lo lắng: “Ta có thể ôm bệ hạ một chút không?”
Trong mắt Thẩm Kinh Châu dường như có chút không hiểu xẹt qua.
Ngu Ấu Ninh rất nhỏ giọng nói: “Chỉ ôm một chút thôi, ta sẽ rất nhẹ.”
Như để chứng minh lời mình không phải lừa gạt, Ngu Ấu Ninh vòng tay quanh eo Thẩm Kinh Châu, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy một góc áo choàng.
Nàng ngửa đầu, cười tươi: “Ta ổn rồi.”