Đế Thai Kiều - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-03-16 15:53:48
Lượt xem: 26
Dưới ánh trăng như sương, Ngu Ấu Ninh với đôi má lúm đồng tiền cười như hoa, đôi mắt như nước mùa thu.
Nàng hơi ngửa đầu, ánh mắt như được ánh sáng chiếu rọi, long lanh nhìn Thẩm Kinh Châu.
Mỗi bước mỗi xa
Hành lang gỗ mun chìm trong ánh trăng, tựa như dòng ngân hà.
Đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu khựng lại một chút, thong thả nâng đèn lồng lăn tròn trịa ở trên mặt đất.
Vì để đèn lồng đẹp hơn, Ngu Ấu Ninh còn quấn thêm hai vòng tre bên ngoài tấm vải.
Ánh sáng từ chân nến sáng rực, nhảy múa trên trán Thẩm Kinh Châu.
Một lát sau, hắn cong cong khóe môi, không nói gì.
Ngu Ấu Ninh nghiêng đầu, không hiểu ý Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu bỗng hỏi: “Trước đây ngươi muốn ra ngoài cung để làm gì?”
……
Xe hương bát bảo lọng xanh với những tua rua châu ngọc đi xuyên qua cửa cung, rồi dừng lại trước chợ đông đúc sầm uất.
Ngu Ấu Ninh một tay vén rèm xe màu xanh thẫm, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa.
Bỗng chốc bị sự ồn ào của con phố làm cho choáng váng.
Trên đường người qua kẻ lại, chen chúc nhau.
Ngu Ấu Ninh lập tức rụt đầu lại, nấp sau lưng Thẩm Kinh Châu, ánh mắt lo lắng nhìn quanh.
Nhìn một cái cờ rượu treo cao, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Kinh Châu, tiếp theo là nhìn một gánh hát nhỏ hí kịch biểu diễn trên phố, rồi lại ngoái đầu nhìn Thẩm Kinh Châu.
Giống như bị Thẩm Kinh Châu bỏ rơi vậy.
Đôi tay nhỏ nhắn và trắng trẻo của nàng nắm chặt lấy tay Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh nửa mặt áp vào cánh tay hắn, chỉ lộ ra đôi mắt lo sợ bất an.
Đôi con ngươi hổ phách trong veo, toàn bộ sự phồn hoa của con phố phản chiếu trong mắt Ngu Ấu Ninh.
Nàng không thể giấu nổi sự ngạc nhiên.
Nhộn nhịp đến thế, nàng chỉ từng thấy trong sách.
Không ngờ lại có một ngày có thể được đặt mình trong đó.
Đêm Trung Thu sương ngọc, sóng vàng mở ra giữa trời xanh*.
*Ngọc lộ trung thu dạ, kim ba bích lạc khai *. Trích từ tác phẩm của Từ Phóng “Phụng hòa vũ tương công trung thu cẩm lâu ngoạn nguyệt đắc lai tự.”
Kim phố tỏa hương, con phố dài mười dặm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-52.html.]
Trên đường có những người biểu diễn quấn rắn vàng quanh cổ, con rắn bụng tròn xoe, toàn thân lấp lánh vàng, không có chút màu sắc nào khác.
Miệng phun ra lửa đỏ, đôi mắt sắc lạnh, bỗng mở to miệng, người đi đường không kịp tránh, đồng loạt lùi lại.
Ngu Ấu Ninh hoảng loạn lách sang bên, nàng chỉ lo tránh né, hoàn toàn quên rằng Thẩm Kinh Châu vẫn đứng sau mình, không kịp trở tay đ.â.m thẳng vào trong lòng Thẩm Kinh Châu.
“Bệ hạ...”
Giọng nói bị tiếng ồn ào che lấp.
Mọi người đều lùi lại, Ngu Ấu Ninh chui vào trước n.g.ự.c Thẩm Kinh Châu, chỉ cảm thấy có vô số bàn tay đẩy mình.
Ngu Ấu Ninh cảm thấy tim mình thắt lại, muốn chui sâu vào lòng Thẩm Kinh Châu, không dám ngẩng đầu lên nhìn lại một cái.
Hình dáng nấp trong lòng Thẩm Kinh Châu nhỏ bé và yếu ớt, tóc đen xõa ra, búi cao, trang sức đầy đầu, ánh sáng lấp lánh, dáng vẻ xinh đẹp.
Chiếc cổ tinh tế trắng nõn của nàng hiện lên trong mắt Thẩm Kinh Châu, như ngọc bích trong suốt, hơi thở nóng rực, mang theo hương thơm nhè nhẹ, quấn quýt nơi chóp mũi của Thẩm Kinh Châu.
Ánh mắt Thẩm Kinh Châu dần dần tối lại.
Hắn đưa một tay ôm lấy lưng Ngu Ấu Ninh, không động đậy nâng tay lên, lập tức có những ám vệ mặc thường phục từ trong bóng tối nhảy ra, thần không biết quỷ không hay lẫn vào đám người.
Dần dần tách biệt Ngu Ấu Ninh khỏi dòng người đông đúc.
Cảm giác ngột ngạt không còn, Ngu Ấu Ninh dần dần ổn định lại hơi thở, vừa quay đầu lại, bỗng thấy người biểu diễn đang đưa đầu vào miệng rắn.
Ngu Ấu Ninh kêu lên một tiếng, vội vàng chui vào lòng Thẩm Kinh Châu, hai tay nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của hắn, run rẩy.
Ngón tay nàng run rẩy, màu trắng nhạt không đồng đều.
Ngu Ấu Ninh run rẩy như cái sàng, nói không thành lời: “Hắn... hắn... đầu hắn còn ở đó không?”
Thẩm Kinh Châu chậm rãi giương mắt, nhìn về phía người biểu diễn tạp kỹ đang khoe khoang với khán giả rằng mình vẫn an toàn, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
“Không biết.”
Ngu Ấu Ninh tò mò dựng thẳng tai lắng nghe, cố gắng phân biệt tình hình của người biểu diễn giữa tiếng ồn ào của quần chúng.
Thẩm Kinh Châu thờ ơ: “Đầu vẫn ở trong miệng rắn, không thấy rõ.”
Ngu Ấu Ninh không kịp kêu lên, ôm chặt Thẩm Kinh Châu không chịu buông.
Nàng sợ nhìn thấy cảnh m.á.u me, cũng sợ thấy người biểu diễn kia mất mạng trong bụng rắn.
Cánh tay ôm lấy eo nhỏ của Ngu Ấu Ninh được thêu chỉ vàng.
Một lát sau, cuối cùng nàng cũng nghe thấy bên tai Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Được rồi.”
Mọi người vỗ tay, hoan hô cho màn biểu diễn tuyệt vời của người biểu diễn tạp kỹ.