Đế Thai Kiều - Chương 144
Cập nhật lúc: 2025-03-31 20:03:50
Lượt xem: 7
Triệu Nhị khoác tay lên cánh tay Ngu Ấu Ninh, cười không ngớt, suýt nữa thì ngã xuống tháp.
Nàng ta vỗ tay, vui vẻ không ngừng: “Có điện hạ ở đây, thì ma ma kia chắc chắn sẽ không mắng ta, có thể còn khen ta thông minh có khiếu nữa.”
Đây là đang chế giễu nữ hồng của Ngu Ấu Ninh kém cỏi.
Ngu Ấu Ninh tức giận trừng mắt: “Ngươi…”
Cuối cùng, lại cảm thấy Triệu Nhị nói đúng, “Thôi, ta vốn cũng không học được tốt.”
Quý nữ kinh thành, không phải ai cũng giỏi may vá nữ hồng.
Triệu Nhị lấy chiếc túi hương từ tay Ngu Ấu Ninh, túi hương còn chưa hoàn thành, nhưng miệng túi thì bị Ngu Ấu Ninh khâu thật chặt.
Khâu chặt chẽ, không có một lỗ hổng nào.
Triệu Nhị nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được, ôm bụng cười lớn.
“Điện hạ đã làm gì vậy?”
Triệu Nhị thật sự tò mò, “Điện hạ trước đây thật sự chưa từng cầm kim chỉ sao?”
Ngu Ấu Ninh suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Có.”
Lần trước để học chọc lông nỉ, Ngu Ấu Ninh là lần đầu tiên cầm kim chỉ.
Trong mắt Triệu Nhị càng thêm kinh ngạc, rồi nhớ lại Ngu Ấu Ninh trước đây không được Vũ Ai Đế yêu thích, lại sống trong lãnh cung mười năm, bên cạnh chắc chắn không ma ma dạy bảo.
Triệu Nhị lập tức nuốt tiếng cười xuống, nghiêm túc nói: “Thực ra, điện hạ như vậy… cũng không sao. Không làm được giá y, làm những thứ khác cũng được.”
Trong cung có những tú nương giỏi nhất, với thân phận hiện tại của Ngu Ấu Ninh, trong cung có rất nhiều người muốn a dua nịnh bợ.
Ngu Ấu Ninh cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ.
Nàng vốn định tự mình học thành tài, thêu một chiếc túi hương tặng Thẩm Kinh Châu, coi như quà đáp lễ cho phủ công chúa.
Giờ nhìn lại, món quà này e rằng còn phải mất mười năm tám năm nữa.
Ngu Ấu Ninh lại thở dài một tiếng.
…
Mặt trời xuống núi, các cung nhân kính cẩn tiễn Triệu Nhị ra khỏi cung.
Tẩm điện quay trở về yên tĩnh.
Tùng xanh vươn ra khỏi mái hiên, con đường đá trắng chất đầy tuyết đọng.
Ngu Ấu Ninh không cho cung nhân đi theo, khoác chiếc áo gấm đỏ thêu hoa vàng lên vai. Nàng bước trên tuyết, lảo đảo ra khỏi tẩm điện.
Lang thang vô định đi dạo trong cung.
Xa xa, tường đỏ ngói vàng, tuyết trắng tựa vào hoa mai.
Ngu Ấu Ninh theo hướng hương mai đi tới, nàng muốn hái một nhánh hồng mai tặng Thẩm Kinh Châu.
Nhưng nhìn trái ngó phải, nàng luôn cảm thấy những nhánh hồng mai không như ý.
Có thì chỉ là hai ba bông rải rác, hoặc là chen chúc nhau ở một chỗ.
Ngu Ấu Ninh nhón chân nhìn ngó, khi thì thở dài, khi thì lắc đầu.
Một đường đi theo hoa mai về phía trước, trong lúc không hay biết đã rẽ vào một con hẻm vắng vẻ hẻo lánh.
Những đóa hồng mai dày đặc che khuất, đi sâu vào lại là lãnh cung mà Ngu Ấu Ninh đã lâu không thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-144.html.]
Màu sơn bong tróc, cửa cung hư hại tả tơi.
Cửa mở kêu kẽo kẹt, Ngu Ấu Ninh đẩy cửa bước vào, mùi mục nát ập vào mặt.
Dù chỉ ở trong lãnh cung ngắn ngủi ba ngày, nhưng mỗi cây cỏ ở đây, tựa như khắc sâu vào tâm trí Ngu Ấu Ninh.
Nàng nhớ mình từng ngã xuống bậc thang, cũng nhớ ngày thành bị phá, tiếng cung nhân chạy tán loạn.
Tiếng la hét cùng tiếng cầu xin như tuyết bay đầy trời, vang vọng không dứt.
Chuyện cũ hiện lên rõ ràng ngay trước mắt, tựa như một màn cưỡi ngựa xem hoa xẹt qua trước mắt Ngu Ấu Ninh.
Những mạng nhện dày đặc giăng trên xà nhà, bàn bát tiên phủ đầy tro bụi thật dày.
Lãnh cung âm u lạnh lẽo cùng đáng sợ, gió bắc từ cửa sổ tràn vào, khiến đèn lồng trên xà kêu lách cách, chấn động suýt nữa làm Ngu Ấu Ninh dính một thân đầy bụi.
Nàng vội vàng lùi lại hai bước.
Cúi đầu nhìn xuống, sàn nhà đầy bụi bặm, không biết từ lúc nào xuất hiện chừng mười dấu chân.
Chắc hẳn là do Thẩm Kinh Châu phái người tìm kiếm trong lãnh cung để lại.
Ngày hôm đó ở trên thuyền hoa, Ngu Ấu Ninh trốn ngoài khoang, chỉ nghe được người nọ ơ bên trong thường xuyên nhắc đến——
Thứ mà Thẩm Kinh Châu tìm kiếm không thấy, đều giấu trong lãnh cung.
Ngu Ấu Ninh nghi hoặc nhíu mày.
Thời điểm nàng làm quỷ, hình như cũng không thấy ai đến lãnh cung, nhưng có một đêm nọ, nàng đi lang thang trong cung, thấy nguyên chủ ôm một chiếc hộp gỗ, đi vào sân.
Ngu Ấu Ninh tỉnh tỉnh mê mê, tựa vào tường đi ra ngoài.
Bông tuyết rơi dày, khiến mắt nàng mờ mịt.
Ngu Ấu Ninh nghiêng ngả lảo đảo, rồi đứng trước một gốc cây khô.
Đào ba tấc đất, nhưng dưới đất trống rỗng, không thấy bóng dáng chiếc hộp.
Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm, tay cầm cành khô không ngừng động đậy, tuyết bay từ tay nàng ra.
Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm.
“Không đúng, chính ở đây, ta rõ ràng thấy nàng ấy giấu ở đây… sao lại không có nhỉ?”
“Ta không thể nhớ sai, ta không sai, ta không sai!”
“Ngu Ấu Ninh chính là giấu ở đây, ta rõ ràng đã thấy. Không đúng, vẫn không có, vẫn không có.”
Ngu Ấu Ninh lầm bầm, nói liên miên cằn nhằn.
Cử chỉ không bình thường như bị quỷ ám, tốc độ Ngu Ấu Ninh nói càng nhanh hơn, tay cầm cành khô cũng vung lên nhanh hơn.
Tuyết bay lả tả trong không trung, lại nhanh chóng rơi xuống đất.
Ngu Ấu Ninh tinh thần không yên, mồ hôi bắt đầu rịn ra ở trán.
Nàng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, hơi thở trắng bốc lên không trung ngưng tụ thành hơi nước.
Ngu Ấu Ninh co rút đồng tử, lùi lại.
Mỗi bước mỗi xa
“Ta đã thấy, ta đều đã thấy! Nàng ta chính là giấu ở đây… Ta rõ ràng, rõ ràng giấu ở đây…”
Cành khô rơi khỏi tay, trước mắt Ngu Ấu Ninh chợt tối sầm, ngã về phía sau.
Một người bay lên, nhảy tới sau lưng Ngu Ấu Ninh, vững vàng đỡ lấy nàng.