Đế Thai Kiều - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-03-30 19:02:24
Lượt xem: 19
Như rơi vào trong xoáy nước, tiếng khóc thút thít từ môi răng Ngu Ấu Ninh bật ra.
Hai mắt nàng đẫm lệ, làm ướt vạt áo của Thẩm Kinh Châu.
Đôi giày phù dung đế mềm hoàn toàn ở lại trên xe ngựa, Ngu Ấu Ninh ngay cả dũng khí quay lại nhìn nó cũng không có, cả khuôn mặt gần như chôn vùi trước người Thẩm Kinh Châu.
Hành lang thật dài, hoa cỏ và bóng cây lay động, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Chiếc áo lông cáo dày dặn mềm mại phủ lên người Ngu Ấu Ninh, nàng chôn đầu vào lòng Thẩm Kinh Châu, chỉ cảm thấy bên tai bên cổ vẫn nóng bỏng đỏ bừng.
Không ai nhìn thấy đôi chân trần của Ngu Ấu Ninh dưới áo lông.
Ngu Ấu Ninh trăm mối không được giải bày.
Tại sao người phàm lại có nhiều thủ đoạn như vậy, rõ ràng trước đó nàng đã đọc rất nhiều sách, vẫn không thể bằng Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu bế Ngu Ấu Ninh một đường trở về tâm điện.
Tiên cung rợp tùng xanh mát rượu, tiên hạc đứng ở góc mái.
Trong noãn các có một chiếc lò đồng khắc hình dị thú mạ vàng, Ngu Ấu Ninh đã thay nước bốn năm lần, vẫn cảm thấy đôi chân thật kỳ quái.
Như thể...
Ngu Ấu Ninh không dám nghĩ nhiều, kéo chăn gấm bên cạnh che kín mặt.
Bất chợt, bên tai nàng động đậy.
Thẩm Kinh Châu đã trở về.
Ngu Ấu Ninh dịch chừng nửa bước vào trong, lại dịch thêm nửa bước nữa.
Gương mặt với má lúm đồng tiền yêu kiều gần như dán vào tường.
Âm thanh bước chân từ phía sau chầm chậm tiến đến, Ngu Ấu Ninh nín thở ngưng thần, không nhúc nhích, co rúm dưới chăn gấm.
Nàng không chớp mắt, đôi mắt sáng rực nhìn vào những sợi chỉ vàng bạc trên chăn gấm thêu.
Chiếc chăn gấm ấm áp che khuất ánh nến.
Ngu Ấu Ninh đã trốn nửa ngày, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào phát ra.
Sao... lại im lặng như vậy?
Ngu Ấu Ninh lặng lẽ vểnh tai, đầu tiên là hé một mắt, sau đó là cả hai.
Tóc nàng bù xù như những mầm non vừa nhú lên khỏi mặt đất, Ngu Ấu Ninh nhếch môi, khẽ quay đầu.
Hai tay nắm chặt chăn gấm, Ngu Ấu Ninh khẽ quay đầu, phần thân trên hơi nghiêng về phía trước, bất ngờ va phải đôi mắt cười của Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh giật mình, lập tức rụt đầu lại. Sau đó, nàng cảm thấy người làm điều sai trái là Thẩm Kinh Châu, người cảm thấy chột dạ cũng nên là Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh hắng hắng cổ họng, mặt không đổi sắc từ trong chăn ló đầu ra, đôi mắt như nho của nàng đảo liên hồi.
Dư quang nhìn thấy Thẩm Kinh Châu bước đến bên giường, trong lòng Ngu Ấu Ninh vang lên tiếng chuông cảnh giác, nàng nắm chặt chăn lùi lại.
Lưng nàng dán vào tường, đôi mắt ướt át của Ngu Ấu Ninh vẫn ánh lên màu đỏ, trông thật đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-123.html.]
Nàng nhìn Thẩm Kinh Châu từng bước tiến lại gần, rồi dừng lại trước giường.
Trường bào trắng ngà thêu họa tiết sóng biển màu vàng bị cởi ra, một đôi mắt to của Ngu Ấu Ninh trừng lớn như long nhãn.
"Chàng chàng chàng... Chàng muốn làm gì?"
Thẩm Kinh Châu ung dung điềm tĩnh, môi khẽ nhếch cười: "Điện hạ không thấy sao?"
Ngu Ấu Ninh chỉ cảm thấy Thẩm Kinh Châu vô liêm sỉ đến cực điểm, lời như vậy mà cũng nói ra được.
Màu đỏ như ráng chiều lan tỏa trên gương mặt nàng, Ngu Ấu Ninh há miệng mắng: "Chàng — thật không biết xấu hổ! Vô liêm sỉ! Đê tiện! Bẩn thỉu! Xuống...!"
Trung y chậm rãi tuột khỏi người Thẩm Kinh Châu, hắn một tay nắm lấy màn che, để cho ánh nến vàng chảy tràn sau lưng.
Ngu Ấu Ninh bỗng im bặt không lên tiếng nữa, mắt trừng trừng nhìn Thẩm Kinh Châu dời đèn kéo màn, rồi... nằm ở bên cạnh nàng.
Màn trướng buông xuống, ánh sáng tối sầm lại chỉ trong chớp mắt.
Cảnh tượng trên xe ngựa lại một lần nữa ùa vào đầu Ngu Ấu Ninh, những ngón tay nắm chặt chăn gấm thêu của nàng vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Nếu Thẩm Kinh Châu còn dám nắm lấy cổ chân của mình, nàng nhất định...
Ngu Ấu Ninh suy nghĩ lung tung cả buổi, người bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì.
Nàng khó hiểu quay đầu, hàng mi vội vã chớp chớp.
... Thẩm Kinh Châu, sao Thẩm Kinh Châu lại không có động tĩnh gì?
Liệu hắn có định chờ mình ngủ say rồi sau đó... tùy ý muốn làm gì thì làm?
Ngu Ấu Ninh bỗng giật mình, theo phản xạ lùi nửa tấc về phía tường, đôi mắt chăm chú nhìn vào quả cầu hương liệu bằng bạc chạm rỗng phía trên màn.
Thẩm Kinh Châu không ngủ, nàng cũng không ngủ.
Bản thân đã là một tiểu quỷ nhát gan ước chừng mười năm, nếu luận về việc thức khuya, Ngu Ấu Ninh chắc chắn có kinh nghiệm phong phú hơn Thẩm Kinh Châu.
Hơn nữa, ma quỷ thường đi lại vào ban đêm, cũng không cần phải nghỉ ngơi.
Ngu Ấu Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, trong lòng đã tính trước mọi việc.
Một chén trà nhỏ sau, gối lụa xanh bên cạnh đã phát ra hơi thở nhẹ nhàng của Ngu Ấu Ninh.
Thẩm Kinh Châu quay đầu nhìn, trong mắt mang theo nụ cười.
Một chút ánh sáng bạc le lói qua khung cửa sổ, trăng tròn treo lơ lửng trên ngọn cây.
Ý cười nơi khóe môi của Thẩm Kinh Châu ngay lập tức tắt đi, đôi mắt đen tối lạnh lẽo.
Hắn một tay xoa trán, đang định đứng dậy rời đi, bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp vô tư vượt qua chăn gấm.
Sau đó, ôm lấy Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh áp trán vào cánh tay Thẩm Kinh Châu, hơi thở nhẹ nhàng như lan. Hơi thở nóng rực, rơi xuống cánh tay của hắn.
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Kinh Châu ngẩn người trong giây lát.
Hắn lại nằm trở lại giường.