Đế Thai Kiều - Chương 117
Cập nhật lúc: 2025-03-29 18:33:45
Lượt xem: 9
Từ ngày đó, Ngu Ấu Ninh liên tục cho người gửi đến nhiều bánh hơn.
Hình thức chưa nói đến sự tinh xảo, nhưng tâm ý thì đầy đủ.
Đa Phúc hớn hở mặt mày, tay cầm chiếc hộp nhẹ nhàng bước vào thư phòng.
“Bệ hạ, điện hạ lại cho người gửi thức ăn đến.”
Khi mở hộp ra, không còn là bánh nữa, mà là dược thiện ấm áp bổ dưỡng.
Mặt Đa Phúc đầy tươi cười: “Chả trách sáng nay điện hạ triệu kiến Lưu thái y, thì ra là vì bệ hạ.”
Thẩm Kinh Châu nhướng mày: “Nàng ấy đã gặp Lưu Lận?”
Đa Phúc khom người đáp “Vâng”, ông ta đứng hâu bên cạnh: “Có lẽ tối qua điện hạ ngủ không yên giấc, hôm nay mới tìm Lưu thái y kê phương thuốc an thần.”
Ngừng một chút, Đa Phúc nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Thẩm Kinh Châu nói.
“Điện hạ chắc hẳn lo lắng cho sức khỏe bệ hạ, trong ngoài đã hỏi Lưu thái y vài lần.”
Thẩm Kinh Châu xoa mi tâm, ánh mắt lướt qua món dược thiện Ngu Ấu Ninh gửi đến, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
Có chút đăm chiêu.
Tiếng nói Thẩm Kinh Châu trầm thấp: “Ngươi và nàng ấy đã nói gì?”
Đa Phúc vội vàng cúi đầu quỳ xuống.
“Nô tài không dám nói bừa, chỉ là điện hạ huệ chất lan tâm, lại thông minh ngộ tính hơn người, có thể tự đoán ra.”
Thư phòng im ắng, ánh sáng mặt trời trải khắp mặt đất.
Ngón tay của Thẩm Kinh Châu nâng lên rồi rơi xuống bàn, lâu lâu mới lại nâng lên.
Một lúc lâu sau, mới nghe hắn khẽ nói.
“Trẫm biết rồi.”
Hắn đứng dậy, trường bào buông lơi phất qua bàn.
“Bảo với Lưu Lận, nếu nàng ấy lại hỏi, không cần phải giấu giếm.”
Đa Phúc khiếp sợ ngẩng đầu.
……
Săn b.ắ.n mùa thu gần đến hồi kết.
Mặt trời lặn dần, rừng cây thưa như tranh vẽ.
Những ngọn núi chồng chéo lên nhau dưới ánh hoàng hôn, Lê Lê giờ không cần phải trông chừng con nhỏ, cả ngày nhảy nhót trong vườn.
Cung nhân không dám giữ chặt, lại sơ suất để Lê Lê chuồn ra ngoài.
Triệu Nhị như lâm phải đại địch, lại tìm đến Ngu Ấu Ninh nhờ giúp đỡ. Lần tìm khắp hành cung, thật vất vả lắm mới nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt ở một cung điện hẻo lánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-117.html.]
Một con mèo trắng đáng yêu, khi trở về thì lông lá bẩn thỉu.
Lê Lê cả một đầu lá rụng, nằm bất lực trong lòng Ngu Ấu Ninh, tùy ý để Ngu Ấu Ninh chải lông cho nó.
Triệu Nhị vừa tức vừa bất đắc dĩ: “Đang yên đang lành, sao mi lại chạy đến chỗ này? Đừng tưởng không nói được gì là ta không biết.”
Ngu Ấu Ninh nghe vậy cười cong đôi mắt.
Có lẽ vì đã gặp Triệu Nhị vài lần, nàng không còn sợ sệt như trước nữa.
Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu lên, không hiểu sao: “Chỉ là một con mèo thôi, ngươi không thể trông mong nó biết nói đấy chứ?”
Triệu Nhị hừ hừ: “Điện hạ đừng coi thường nó, lén lút thế kia, chắc chắn là đi tìm Tiểu Hắc ở phủ bên cạnh.”
Đáng tiếc Lê Lê quên mất mình không còn ở kinh thành, tìm khắp hành cung cũng không thấy bạn bè đâu.
Ngu Ấu Ninh tò mò: “Tiểu Hắc đó là phụ thân của mèo con hả?”
Do dự một chút, Ngu Ấu Ninh đột nhiên nhớ đến bệnh của Thẩm Kinh Châu, nàng hạ thấp giọng.
“Mèo, mèo… cũng giống như con người sao?”
Nàng hỏi một cách ngại ngùng lại nhỏ nhẹ, giọng nói lấp lửng trong gió.
Hộ giáp khảm hoa gắn ngọc bích được đặt sang một bên, giọng Ngu Ấu Ninh rất nhẹ rất khẽ.
“Lê Lê, tại sao Lê Lê lại muốn như vậy?”
Triệu Nhị cũng là cô nương chưa xuất giá, tuy ngày thường đọc nhiều thoại bản, nhưng trong chuyện này cũng ngơ ngác.
Nàng ta lắp bắp, hai má ửng đỏ.
Chiếc khăn trong tay bị vò thành một đống, Triệu Nhị ngại ngùng: “Cái này… ta cũng không biết, có lẽ là Lê Lê thích, hoặc là đúng lúc nó vui vẻ?”
Ngu Ấu Ninh lặng lẽ ghi nhớ.
Mặt trời xuống núi, ánh chiều rực rỡ như son.
Tùng xanh vươn ra mái hiên, Ngu Ấu Ninh một đường đi xuyên qua hoa cỏ, những chiếc lá đỏ bay lượn trên lối đi được tạo thành từ đá trắng.
Mỗi bước mỗi xa
Vừa bước lên bậc thang đá, nàng bỗng thấy Đa Phúc vội vã chạy đến, phất trần trong tay ông ta rung rinh theo động tác.
“Điện hạ đi đâu vậy? Để nô tài khó tìm quá.”
Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên: “Công công tìm ta có việc gì?”
Đa Phúc mặt mũi già nua tươi cười như nở hoa: “Chuyện tốt, chuyện rất tốt.”
Ông ta theo sát Ngu Ấu Ninh, đi qua nguyệt môn, rẽ qua bờ giậu phù dung.
Đi qua hành lang, từ xa đã thấy xe ngựa màu xanh thẫm dừng lại ở cổng núi.
Mành xe được kéo lên, Thẩm Kinh Châu mặc áo choàng lông cáo đỏ, ngồi ngay ngắn trong xe.
Đa Phúc cười giúp Ngu Ấu Ninh lên xe: “Trước đây chẳng phải điện hạ nói muốn đi chợ sao? Nô tài đã hỏi thăm, hôm nay vừa đúng là ngày tiết Vu Châu.”
Việc “đi chợ” chỉ là Ngu Ấu Ninh nhất thời hứng thú đề xuất, nàng đứng ngẩn ra tại chỗ, mặc Đa Phúc hầu hạ mình lên xe.