Đế Thai Kiều - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-03-29 18:31:12
Lượt xem: 11

Ngu Ấu Ninh lại mở thoại bản ra lần nữa, đọc từng chữ từng câu không bỏ sót chút nào.

Tai nàng nóng rực hừng hực, ngay cả đôi bông tai bằng san hô đỏ cũng phải kém ba phần.

Ngu Ấu Ninh dùng hai tay che mặt.

Cuối cùng, lòng bàn tay nâng lên, chỉ dám nhìn qua khe hở giữa các ngón tay xuống quyển thoại bản đặt trên đùi.

Ngu Ấu Ninh âm thầm đếm trong lòng.

Một, hai, ba, bốn… bảy.

Bảy lần, vậy mà lại ròng rã tận bảy lần!

Hơn nữa mới chỉ trôi qua ba canh giờ.

Trong đầu Ngu Ấu Ninh kêu ầm ĩ, như bị nhão ra.

Không thể tin nổi, có tật giật mình, Ngu Ấu Ninh run rẩy duỗi một ngón tay, lật qua trang quyển thoại bản.

Không cam lòng lại đếm một lần nữa.

Vẫn là bảy lần.

Trời ơi trời ơi trời ơi.

Ngu Ấu Ninh ngả ra phía sau, nàng tùy tiện kéo chăn gấm trên tháp, che lên mặt.

Thoại bản bên cạnh cũng bị nàng kéo vào trong chăn gấm.

Người phàm, người phàm đều lợi hại như vậy sao?

Ngu Ấu Ninh đỏ bừng mặt mày, đột nhiên lại bắt đầu hối hận.

Bánh kia, có phải nàng đã gửi ít quá hay không?

Chỉ có bốn chiếc bánh, không biết dược hiệu không đủ hay không.

Ngu Ấu Ninh mặt mày nhăn nhó, hai tay siết chặt thành quyền lên ghế: “Sớm biết vậy, ta nên cho Thẩm Kinh Châu…”

Chăn che mặt đột nhiên bị người kéo xuống, Ngu Ấu Ninh bất ngờ đối mặt với Thẩm Kinh Châu.

Ánh mắt nàng ngơ ngác.

Sau một giây do dự, Ngu Ấu Ninh đột nhiên nhớ ra mình chưa giấu quyển thoại bản đi.

Ngực nàng đột nhiên căng thẳng.

Nàng tỉnh bơ không biến sắc, lén lút dịch sang một bên, mở miệng nói vòng vo: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại đến vào giờ này?”

Thẩm Kinh Châu nâng mày: “… Ta không thể đến sao?”

Ngu Ấu Ninh điên cuồng lắc đầu: “Tất nhiên là được.”

Sợ Thẩm Kinh Châu phát hiện thoại bản giấu dưới chăn, Ngu Ấu Ninh đảo mắt, không quen đổi chủ đề.

“Bánh ta gửi đến, bệ hạ đã ăn chưa?”

“Ừ.”

“Bệ hạ cảm thấy… thế nào?”

Ngu Ấu Ninh hỏi một cách thận trọng cẩn thận, ánh mắt không rời khỏi mặt Thẩm Kinh Châu.

Hương vị bánh thật sự kỳ quặc, như là kết hợp giữa thuốc đắng và thuốc bổ.

Cũng giống như để che giấu một thứ gì đó, đã cho thêm rất nhiều hoàng liên.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày suy nghĩ một hồi.

Trong lòng Ngu Ấu Ninh hồi hộp, lo lắng: “Bệ hạ không thích sao?”

Có lẽ sự thất vọng trong mắt Ngu Ấu Ninh thật rõ ràng, Thẩm Kinh Châu hiếm khi không nói thật, chỉ thấp giọng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-115.html.]

“Cũng được.”

Ngu Ấu Ninh cong khóe môi lên, đắc ý dạt dào nói: “Đây là lần đầu ta xuống bếp, sau này, sau này chắc chắn sẽ làm tốt hơn.”

Ngu Ấu Ninh vui vẻ.

Nàng đang nghĩ bụng, xem còn thứ gì thập toàn đại bổ nữa.

Đôi mắt nàng sóng sánh như nước mùa thu, gợn sóng lấp lánh.

Tựa như phản chiếu cả bầu trời đầy sao.

Thẩm Kinh Châu cúi người, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Ngu Ấu Ninh.

Ngọn nến vàng ấm trong gió lung lay như sắp tắt, dường như còn mang theo tiếng khóc thầm nức nở của nữ nhân.

Noãn các, ánh nến, đêm thu.

Cảnh tượng trước mắt dần dần hòa quyện với thoại bản, trong mắt Ngu Ấu Ninh đầy mê ly.

Ngón tay ôm lấy cổ Thẩm Kinh Châu dần dần hạ xuống.

Ngu Ấu Ninh giúp Thẩm Kinh Châu cởi áo choàng.

Chiếc áo choàng xanh thẫm viền vàng không tiếng động rơi xuống, Thẩm Kinh Châu đứng thẳng thân người, khóe mát hắn mang ý cười.

Một tay đặt lên mu bàn tay đang lộn xộn của Ngu Ấu Ninh.

Đôi con ngươi đen như mực của Thẩm Kinh Châu như cười như không, hắn cúi đầu ngưng mắt, thì thầm bên tai Ngu Ấu Ninh.

“Điện hạ khi nào lại lớn gan đến vậy?”

Ngu Ấu Ninh quay đi, tầng ửng đỏ bên má vẫn chưa rút đi, nàng nắm lấy tay áo của Thẩm Kinh Châu.

“… Bệ hạ, bệ hạ không thích sao?”

Thẩm Kinh Châu cười một tiếng: “Còn chưa vội.”

Câu nói bình thường nhất, ở trong tai Ngu Ấu Ninh lại mang một ý khác.

Hiểu rồi.

Chắc chắn là chưa khỏi hẳn, nên Thẩm Kinh Châu mới lấy lý do “chưa vội” làm cái cớ.

Rõ ràng mọi hành động của nàng vừa rồi đều học theo hồ yêu như trong thoại bản, nhưng Thẩm Kinh Châu vẫn không bị lay động.

Ngu Ấu Ninh biết mình dung mạo kiều diễm phiêu dật, mi tựa tô điểm, mắt ngọc mày ngài.

Không kém gì hồ yêu trong thoại bản.

Điểm duy nhất sai sót, chắc chắn là do Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh thở dài bất đắc dĩ.

Như thế xem ra, bánh hôm nay nàng gửi đi, hẳn là đã gửi ít.

Không ngờ bệnh của Thẩm Kinh Châu lại nguy kịch đến nông nỗi này.

Ngu Ấu Ninh ngẩng mặt lên, gương mặt với má lúm đồng tiền đầy lo lắng.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu không hiểu rõ, không biết tại sao tối nay Ngu Ấu Ninh lại nóng vội đến vậy.

Hắn chậm rãi nhíu mày, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “… Sao vậy?”

“Bệ hạ.”

Dưới đáy lòng của Ngu Ấu Ninh thầm thở dài, nàng giữ vẻ mặt bình thản không gợn sóng, ố gắng giả vờ như không có chuyện gì.

“Thuốc của Lưu thái y, chàng đã dùng hết chưa?”

Ngu Ấu Ninh cân nhắc, tốt bụng khuyên bảo, “... Có cần, có cần bảo ông ấy gửi thêm một ít hay không?”

Loading...