Đế Thai Kiều - Chương 114

Cập nhật lúc: 2025-03-29 18:30:43
Lượt xem: 8

Trên đường đá xanh, Kỷ lão tướng quân với gương mặt già nua, cầu xin cho Kỷ Trừng.

Đa Phúc cầm đèn lồng dương giác, tự mình tiễn Kỷ lão tướng quân ra khỏi cung.

Tính tình của Thẩm Kinh Châu âm trầm bất định, Kỷ lão tướng quân không rõ hắn nghĩ gì, luôn cảm thấy lo lắng đề phòng.

Nhớ đến bàn tay m.á.u me be bét của Kỷ Trừng, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

“Nghiệt tử, thật là nghiệt tử mà.”

Kỷ lão tướng quân thở dài một tiếng, muốn bản thân mình lập được chiến công hiển hách, không ngờ lại vì chuyện của Kỷ Trừng mà đắc tội với Thẩm Kinh Châu.

Mỗi bước mỗi xa

Kỷ lão tướng quân hối hận không thôi, “Sớm biết vậy, ta đã sớm ném hắn ở đại doanh Tây Bắc, không dám mong chờ gì, chỉ cầu hắn đừng gây chuyện cho ta là đủ tốt rồi.”

Kỷ lão tướng quân một đường đi, một đường thở dài.

Ánh sáng bạc rơi xuống chân, như tuyết lạnh trong núi.

Đa Phúc cười nhẹ: “Tướng quân là công thần, bệ hạ nhất định sẽ không bạc đãi.”

Ông ta từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc mỡ, tự tay đưa cho Kỷ lão tướng quân, ám chỉ: “Thuốc này cầm m.á.u giảm đau hiệu quả vô cùng tốt, chắc hẳn tiểu công tử sẽ cần.”

Kỷ lão tướng quân cảm ơn không ngớt, quay đầu nhìn về phía hành cung sáng đèn.

Suy nghĩ một lúc, Kỷ lão tướng quân thấp giọng nói: “Công công yên tâm, sau này ta nhất định sẽ không để Kỷ Trừng bước vào kinh thành nửa bước.”

Đa Phúc cười mà không nói, nghiêng người nhường đường cho Kỷ lão tướng quân đi trước.

Bình minh rồi lại hoàng hôn.

Trong cung có nhiều chuyện mới mẻ, sự rời đi của Kỷ Trừng như viên đá rơi xuống hồ, chỉ làm dấy lên một chút gợn sóng, rồi biến mất không thấy đâu.

Cung nhân tay cầm hộp gỗ sơn, vội vã đi qua hành lang gỗ mun.

Đa Phúc đưa tay nhận lấy, nhíu mày: “Đây là cái gì, bệ hạ từ trước đến nay không ăn những điểm tâm này.”

Cung nhân cười tươi: “Cái này nô tài làm sao không biết, chẳng qua đây là do điện hạ ngàn dặn vạn dặn đưa tới, nô tài nào dám không nhận.”

Đa Phúc cười nhạo một tiếng: “Mồm mép bẻm nhép, cút đi.”

Ông ta kéo rèm lên, khom người bước vào trong điện, hai tay bưng hộp đặt lên bàn của Thẩm Kinh Châu.

Đa Phúc cười nói: “Bệ hạ, đây là do điện hạ sai người đưa tới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-114.html.]

Thẩm Kinh Châu từ đống tấu chương chất đống nhấc mắt lên, đôi mắt đen hơi động.

Tấu chương trong tay bị ném sang một bên, chiếc hộp được mở ra, bên trong có bốn chiếc bánh hình thù kỳ quái.

Kích thước không đồng đều, dường như để che giấu sự thiếu sót của bánh, trên đó còn rắc một ít lá vàng.

Thẩm Kinh Châu nếm một miếng, chỉ thấy hương vị thật kỳ quặc.

Đa Phúc đứng bên cạnh, quan sát sắc mặt.

Ông ta cẩn thận nhìn sắc mặt Thẩm Kinh Châu, cười tươi nói.

“Điện hạ cuối cùng cũng nghĩ đến bệ hạ, còn không phải sao, vừa mới học làm bánh đã vội vàng cho người gửi đến. Nô tài nghe nói, điện hạ còn không chịu giao cho người khác làm.”

Nếu đây là lần đầu Ngu Ấu Ninh làm bánh, hương vị kỳ quặc cũng là chuyện bình thường.

Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt ăn hết số bánh còn lại.

Gần đến giờ thắp đèn, khắp nơi trong noãn các đều thắp sáng, sáng như ban ngày.

Ngu Ấu Ninh nửa tựa vào tháp quý phi, nàng nhìn ngọn nến chăm chú, trong miệng lẩm bẩm.

Không biết Thẩm Kinh Châu có ăn bánh huyết hươu kia không?

Căn bệnh khó mở miệng, Ngu Ấu Ninh tâm tư tinh tế, yểm trợ cho Thẩm Kinh Châu.

Nhân cớ muốn ăn thịt hươu, Ngu Ấu Ninh đã cho người mang thịt hươu huyết hươu tới.

E ngại huyết hươu quá mức gây chú ý, Ngu Ấu Ninh còn trộn huyết hươu với các loại dược liệu khác.

Một người nằm một mình khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, Ngu Ấu Ninh từ dưới gối lấy ra cuốn thoại bản trân quý cất giữ đã lâu.

Vừa xem vừa lén cười.

Không lâu sau, nàng lại gập thoại bản lại, ở trước ngọn nến hít một hơi sâu.

Bên tai Ngu Ấu Ninh đỏ ửng, n.g.ự.c phập phồng không thôi.

Vậy mà, vậy mà còn có thể như vậy?

Mặt đỏ tới mang tai.

Người phàm quả thật còn không biết xấu hổ hơn cả quỷ, ngay cả những điều này còn dám viết.

Quả thật là… Vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, trơ trẽn.

Loading...