Đế Thai Kiều - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-03-29 18:26:35
Lượt xem: 14
Ngu Ấu Ninh do dự.
Gió rít lên, mặt trời rực chiếu trên núi phía tây.
Trên trường đua ngựa, ánh nắng sáng sủa, ngày thu nhạt nhòa, Ngu Ấu Ninh đứng giữa bóng râm.
Gương mặt trắng trẻo với má lúm đồng tiền của nàng không còn chút huyết sắc.
Không biết là vì thủ đoạn tàn nhẫn của Thẩm Kinh Châu, hay vì Kỷ Trừng nói sống động như thật, khiến Ngu Ấu Ninh như cảm nhận được mùi m.á.u tanh từ địa lao.
Giọt m.á.u dính trên góc áo vẫn còn, dấu tay đỏ thẫm rơi tí tách, như mưa đêm không ngừng rơi.
Tiếng kêu thảm thiết, kinh hoàng của tiểu thái giám dường như vẫn còn vang vọng bên tai.
Ngu Ấu Ninh khép nhẹ đôi mắt.
Nàng nghe thấy lời khuyên chân thành của Kỷ Trừng, nghe thấy âm thanh dõng dạc của hắn ta.
Nghe hắn ta nói về sa mạc đại mạc, về cảnh hoàng hôn nơi biên quan, về mưa bụi Kim Lăng.
Đó là những điều trước kia Ngu Ấu Ninh chỉ dám lặng lẽ nhìn thấy trong sách, là những giấc mộng đẹp mà nàng không dám mơ ước.
Bức tường đỏ ngói vàng trong mắt Kỷ Trừng như một cái lồng không thể phá vỡ.
Ngu Ấu Ninh vốn không phải là chim trong lồng.
Mỗi bước mỗi xa
Trong lòng Kỷ Trừng tràn đầy phẫn nộ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Hắn ta quay đầu nhìn.
Ánh nắng mờ mịt, tựa như ánh sao vụn vỡ rải trên mắt Ngu Ấu Ninh, mày ngài của Ngu Ấu Ninh nhíu lại, trái tim mềm yếu.
Hàng mi tinh tế khẽ vỗ về, như những giọt nước sau cơn mưa, muốn rơi mà lại không rơi.
Âm thanh Kỷ Trừng vô tình chậm lại, nhẹ nhàng hơn.
Hắn ta biết hành động của mình có phần nóng vội, suy nghĩ chưa đủ thấu đáo, nhưng người thiếu niên tuổi trẻ đầy nhiệt huyết.
Ngọn lửa trong lòng cháy hừng hực, Kỷ Trừng ổn định hơi thở, từng chữ rõ ràng.
“Điện hạ, nàng hãy tin ta.”
Ngu Ấu Ninh ra khỏi cung không dễ, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.
“Ta sẽ đưa nàng rời khỏi kinh thành, chúng ta có thể đi đến sa mạc phía tây bắc trước.”
Khóe môi Kỷ Trừng giương lên trên “Món thịt lừa nướng ở đó rất ngon, điện hạ chắc chắn sẽ thích.”
Ánh nắng chói chang, Ngu Ấu Ninh gần như không mở mắt ra được.
Một lúc là hình ảnh các cung nhân trong đại lao bị hành hình, m.á.u me tàn nhẫn, một lúc là cảnh hoàng hôn đại mạc tuyệt đẹp không sao tả xiết trong miệng của Kỷ Trừng.
Kỷ Trừng nói, Thẩm Kinh Châu đang lợi dụng nàng, diệt trừ phe đối lập.
Kỷ Trừng nói, đợi sau một thời gian, nếu nàng không còn giá trị lợi dụng, Thẩm Kinh Châu sẽ dùng nàng để bịt miệng chúng thần trong triều.
Chỉ là một công chúa của tiền triều mà thôi, trong mắt Thẩm Kinh Châu không đáng giá một xu.
Ngu Ấu Ninh cúi đầu, con ngựa nhỏ bên cạnh dường như cảm nhận được tâm trạng của nàng, cúi đầu chạm vào tay Ngu Ấu Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-110.html.]
Bờm nâu đỏ không mềm mại, lướt nhẹ qua lòng bàn tay Ngu Ấu Ninh.
Nàng bỗng nhớ lại lần trước cưỡi ngựa, vẫn là cùng Thẩm Kinh Châu, lúc đó nàng đã cầu xin hắn săn cho mình một con thỏ.
Kỷ Trừng dẫn dắt từng bước, có lý có chứng.
“Điện hạ, cơ hội không thể bỏ lỡ, nếu như…”
“Ta thực sự rất muốn thấy sói xám đại mạc cùng khói nhẹ qua bích*.”
*vùng sa mạc Gobi.
Ngu Ấu Ninh bỗng lên tiếng, nàng ngẩng mặt lên.
Ánh nắng vắt ngang giữa Ngu Ấu Ninh và Kỷ Trừng, như một tấm vải hoa.
Có lẽ vì đứng lâu dưới ánh nắng, Ngu Ấu Ninh cảm thấy trước mắt mờ mịt, ánh sáng đan xen lấp lánh trước mặt nàng.
Nàng không phải là nguyên chủ, dĩ nhiên không biết nguyên chủ trước đây ở trong lãnh cung đã trải qua những gì.
Nhưng sự tàn tạ rách nát của lãnh cung, đói rét khổ sở, Ngu Ấu Ninh đã từng tận mắt chứng kiến.
Nếu không phải các cung nhân bằng mặt không bằng lòng, thì tiểu công chúa ngày xưa cũng sẽ không rơi vào cảnh nghèo khổ thất vọng.
Ngu Ấu Ninh không có lập trường, cũng không có quyền thay nguyên chủ tha thứ cho những cung nhân làm nhiều việc ác kia.
Nếu không phải bọn họ đã làm xằng làm bậy trước, giờ cũng sẽ không phải chịu đựng đủ tra tấn dày vò dưới địa lao.
Nói là trừng phạt đáng tội cũng không quá.
Ngu Ấu Ninh từ lồng n.g.ự.c chậm rãi thở ra một hơi.
Trong mắt Kỷ Trừng lóe lên ánh sáng mãnh liệt, quyết tâm: “Nàng có thể nghĩ thông suốt thì thật tốt quá, ta sẽ cho người chuẩn bị ngay, ba ngày nữa chúng ta…”
“Nhưng ta càng muốn đi cùng bệ hạ hơn.”
Sắc mặt Ngu Ấu Ninh thản nhiên, gương mặt nhỏ nhắn như phù dung bình tĩnh nhạt nhòa.
Như đang nói về một chuyện rất bình thường.
Ngu Ấu Ninh cúi đầu rũ mắt, vô tình nhìn thoáng thấy giọt m.á.u dính trên góc áo, lại cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng mà chuyển ánh mắt đi.
Ngu Ấu Ninh thấp giọng nỉ non: “Ta chỉ muốn đi cùng bệ hạ.”
Kỷ Trừng trợn mắt há hốc mồm.
Gió thu bất chợt nổi lên, khắp nơi se lạnh.
Trong mắt hắn ta tràn đầy sự ngỡ ngàng, Kỷ Trừng không thể tin: “Điện hạ, nàng nói cái gì?”
Kỷ Trừng nghĩ rằng mình nghe nhầm, theo phản xạ đưa tay ra, muốn nắm lấy Ngu Ấu Ninh.
Tay áo mềm mại rũ xuống lướt qua đầu ngón tay của Kỷ Trừng.
Bất chợt.
Một tiếng động sắc lạnh phát không mà đến, bay thẳng về phía bàn tay Kỷ Trừng.
Giây tiếp theo, lòng bàn tay Kỷ Trừng m.á.u tươi đầm đìa, một mũi tên xuyên qua bàn tay hắn ta.
Thẩm Kinh Châu đứng đó chắp tay, gương mặt như quan ngọc, lạnh lùng u ám, áo choàng trắng ngà viền vàng lấp lánh ánh vàng.