Đế Thai Kiều - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-03-28 18:40:36
Lượt xem: 11
Ánh vàng sau lưng Ngu Ấu Ninh rũ xuống, áo choàng gấm thêu hình thụy thú phủ trên vai, hoa văn thụy thú trên áo được dệt bằng chỉ vàng bạc, lấp lánh dưới ánh nắng.
Rực rỡ như ngọc vàng châu báu.
Giống như đôi mắt sáng ngời của Ngu Ấu Ninh lúc này.
Ngây thơ, ngờ nghệch, không rành thế sự.
Đây là ánh mắt của Ngu Ấu Ninh có được sau khi rời khỏi chốn biệt viện tối tăm lạnh lẽo kia.
Ngu Ấu Ninh sợ mùi m.á.u tanh nồng nặc, ngay cả trong mơ cũng tránh còn không kịp.
Màu mắt của Thẩm Kinh Châu dần tối lại.
Nơi không có ánh sáng hoàng hôn chiếu đến, đôi con ngươi kia nguội lạnh tối tăm.
Hắn mỉm cười khẽ: “Điện hạ thật sự là mưu tính sâu xa.”
Thẩm Kinh Châu nửa khum ngón tay, gõ nhẹ lên cửa sổ.
“Ta còn chưa đồng ý, ngay cả sính lễ điện hạ cũng chuẩn bị luôn rồi.”
... Sính, sính lễ?
Ngu Ấu Ninh nhìn chim nhạn giấy trong tay Thẩm Kinh Châu, lại nhìn vẻ mặt trêu chọc của Thẩm Kinh Châu.
Hoảng hốt lắc đầu.
Hóa ra chim nhạn là sính lễ, là nàng vội vàng hiểu nhầm.
Mặt Ngu Ấu Ninh lộ vẻ ngượng ngùng, cố gắng giữ thể diện cho mình.
“Sính lễ, sính lễ cũng không sao cả.”
Dù sao thành thân cũng chỉ có hai người là nàng và Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh mỉm cười, đôi mắt hạnh trong trẻo lấp lánh ánh vàng nhỏ vụn.
“Bệ hạ thích mới là điều quan trọng nhất.”
Thẩm Kinh Châu thoáng ngẩn ra, khóe miệng hiếm khi nở một nụ cười rõ ràng.
“Lời ngon tiếng ngọt.”
Ngu Ấu Ninh chớp chớp mắt như hạt châu, ánh nắng vàng ấm tựa như dòng nước chảy róc rách, trải dài bên chân Ngu Ấu Ninh.
Nàng dường như có chút oán trách về sự hiểu lầm của Thẩm Kinh Châu.
“Cái này cũng tính là lời ngon tiếng ngọt sao?”
Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc, lông tơ nhẵn nhụi rơi trong ánh chiều.
Mắt hạnh trợn lên, đôi môi đỏ mọng của Ngu Ấu Ninh mím chặt, tự biện minh cho mình.
“Nhưng ta thật sự thật sự rất thích bệ hạ.”
Giọng nói của Ngu Ấu Ninh nhẹ lại chậm, như hương rượu say lòng người sau cơn mưa, ngào ngạt mê người.
Môi đỏ căng mọng bóng loáng, đôi mắt luôn dõi theo Thẩm Kinh Châu mở to, như thể liếc mắt một cái có thể nhìn thấu được Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh như một viên ngọc thô, không nhiễm chút hạt bụi nào, sạch sẽ tinh khiết.
Không giống như Thẩm Kinh Châu.
Đôi mắt Thẩm Kinh Châu nặng nề, một đôi con ngươi tối đen không thể phân biệt vui buồn, hắn mỉm cười, thờ ơ nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-107.html.]
“Thích đến mức nào?”
Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên, hàng mi đen rung rinh trong gió.
Cái thích của phàm nhân, thế nhưng lại có thể đo đếm sao?
Sự kinh ngạc trên mặt Ngu Ấu Ninh không thoát khỏi ánh mắt Thẩm Kinh Châu, hắn cúi đầu, ánh nhìn không nghiêng không lệch nhìn thẳng vào Ngu Ấu Ninh.
Khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
Thẩm Kinh Châu thảnh thơi nói: “Điện hạ thích ta điều gì?”
Giống như chắc chắn Ngu Ấu Ninh sẽ không trả lời được, giọng Thẩm Kinh Châu chậm rãi, không chút biến hóa.
Nếu ngày đó người kéo Ngu Ấu Ninh ra khỏi lãnh cung là người khác, nàng cũng sẽ mang lòng cảm kích với người đó.
Trên đời này, người chán ghét oán hận Thẩm Kinh Châu nhiều như cá chép trong sông, Thẩm Kinh Châu đã sớm quen, xem như bình thường.
Giọng nói của Thẩm Kinh Châu rất nhẹ, lại hỏi một lần nữa.
Mỗi bước mỗi xa
“Ngu Ấu Ninh, nàng thích ta vì điều gì?”
Sự ngạc nhiên tập trung trong mắt Ngu Ấu Ninh, nàng giương đôi môi đỏ mọng, muốn nói lại thôi.
“Ta…”
Thẩm Kinh Châu liếc nhìn Ngu Ấu Ninh một cái, rồi bất ngờ bứt ra lùi lại.
Nghiêng đầu sang một bên.
Trường bào màu đỏ tươi bỗng bị nắm chặt, giọng nói nhẹ nhàng của Ngu Ấu Ninh ở sau lưng Thẩm Kinh Châu vang lên.
“Ta không biết.”
Thẩm Kinh Châu không biến sắc, như đã sớm đoán trước, đôi mắt đen lạnh nhạt như nước.
Ngu Ấu Ninh cúi đầu, ngón tay trắng như ngọc nắm chặt áo của Thẩm Kinh Châu.
Nàng không hiểu.
Nàng thích Thẩm Kinh Châu rất nhiều, đến nỗi ngay cả Ngu Ấu Ninh cũng không biết mình đã động lòng từ khi nào.
Ngu Ấu Ninh thì thào nói nhỏ: “Ta chỉ... thích bệ hạ.”
Bóng dáng cao ráo của Thẩm Kinh Châu đứng lâu trên sàn gỗ thông, khóe môi hắn hiện lên chút tự giễu.
“Ngu Ấu Ninh, ta không phải là người tốt gì cả.”
Trong mắt người đời, Thẩm Kinh Châu là một Diêm Vương La Sát g.i.ế.c người không chớp mắt, chứ không phải là vị cứu thế trong mắt Ngu Ấu Ninh.
Nàng chưa bao giờ thấy cái “ác” của Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh không hiểu vì sao.
Ánh sáng mờ ảo dần dần biến mất dưới chân Ngu Ấu Ninh.
Nàng chậm rãi hạ mắt xuống.
Sau một hồi, suy nghĩ trở lại.
Ngu Ấu Ninh ngẩng cao mặt mày, ánh mắt vượt qua cửa sổ, bỗng nhiên “hả” một tiếng.
Biểu hiện hoang mang bối rối.
Con diều chim nhạn trên bệ cửa sổ không còn thấy đâu, chỉ còn lại ánh chiều tà lưu đầy đất.