Đệ nhất mỹ nhân gả cho thế tử bệnh tật - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-10-18 15:01:12
Lượt xem: 97
Liễu Ngân Tuyết nghĩ mình muốn tiếp quản ngoại viện thì tiếp xúc với mấy chuyện rối ren này cũng học thêm được kinh nghiệm nên không cự tuyệt, cùng Lâu Duẫn đi tới nhà chính, Tần Thích thấy bọn họ tới, đứng dậy chắp tay hành lễ với Lâu Duẫn.
Theo bối phận thì Tần Thích là cữu cữu, Lâu Duẫn là cháu trai nhưng theo địa vị thì Tần Thích không so được với Lâu Duẫn, ông ta thi lễ, Lâu Duẫn hoàn toàn có thể đảm đương, mà bản thân Lâu Duẫn chưa từng coi Tần Thích là cữu cữu nên đương nhiên không hành lễ lại.
Xưa nay Lâu Duẫn đối với người của Tần gia đều không khách khí, lập tức hỏi: "Không biết hôm nay Tần đại nhân tới đây là có chuyện gì?"
Tần Thích cũng không dám mong Lâu Duẫn sẽ kính trọng mình, ông nói: "Vương gia nói chuyện thích đi thẳng vào vấn đề, ta đây cũng không vòng vo nữa, hôm nay tới là muốn thương lượng với Vương gia để xử lý của hồi môn của xá muội."
Khi Tần Hội Nguyên gả vào Kỳ vương phủ, mang theo không ít của hồi môn, mấy năm nay bà ta tích cực kinh doanh, của hồi môn cũng nhiều lên gấp hai ba lần, giá trị ruộng đất sở hữu ước chừng cũng phải mười hai vạn lượng bạc.
Vốn của hồi môn của Tần Hội Nguyên sẽ để lại cho Lâu Yến, nhưng giờ Lâu Yến cũng không còn, bản thân Tần Hội Nguyên cũng ra đi đột ngột nên không kịp lưu lại di ngôn.
Lâu Duẫn quay người ngồi vào ghế chủ vị, ngẩng đầu nhìn Tần Thích: "Tần thị đã gả vào Kỳ vương phủ thì là người của Kỳ vương phủ, của hồi môn của Tần thị xử lý thế nào, chỉ sợ là không đến phiên Tần gia các người xen vào."
Lâu Duẫn khẩu khí thập phần lạnh lùng, một bộ dáng căn bản không muốn nói nhiều với Tần Thích.
Tần Thích nói: "Lâu Yến không còn nữa. "
"Lâu Yến không còn nữa thì còn Nhị ca, Tam ca, còn bổn vương, của hồi môn của Thái phi Kỳ vương phủ có rất nhiều người thừa kế, không tới phiên người Tần gia tới an bài, nếu hôm nay Tần đại nhân đến để nói chuyện này thì giờ có thể đi rồi."
"Ngươi với xá muội như nước với lửa, ngươi có tư cách gì thừa kế tài sản của xá muội?"
"Hừm? Tư cách gì à? Dựa theo luật pháp vương triều thì Tần thị chính là phu nhân danh chính ngôn thuận của Kỳ vương phủ, ông nói xem bổn vương có tư cách gì? Ông là nhi tử của lão đại nhân Tần Khào mà điểm này cũng không hiểu, chẳng lẽ chức vị Lễ bộ thượng thư của Tần Khào chỉ là treo đầu dê bán thịt chó?" Lâu Duẫn cười châm chọc, "Để hôm nào bổn vương tiến cung nói với Hoàng thượng, Tần đại nhân làm quan mà luật pháp cơ bản cũng không biết, lại đi hỏi bổn vương vấn đề ngu xuẩn như vậy."
"Ngươi. " Tần Thích tức giận, cả người run run.
"Tần đại nhân, năm đó Tần thị giả vờ hảo tâm đưa bổn vương ra ngoài xem hoa đăng nhưng lại trơ mắt nhìn bổn vương bị người của Trích Tinh Lâu bắt đi, lúc đó có nghĩ một ngày sẽ chịu báo ứng như bây giờ không. Giờ bà ta c.h.ế.t rồi, Tần gia các người lòng tham không đáy còn đòi lấy của hồi môn từ Kỳ vương phủ của bổn vương, bổn vương nói cho mà nghe, ông nằm mơ!" Lâu Duẫn hừ lạnh.
"Lần trước ông giúp Tần thị đánh ngất Vương phi của bổn vương, trộm đi thư tay phụ vương lưu lại, chuyện này bổn vương còn chưa thèm tính sổ với ông đâu, thế mà ông còn mặt dày đến đây đòi của hồi môn à, bổn vương thấy ông chắc là chán sống rồi!" Lâu Duẫn đột nhiên rút ra nhuyễn kiếm bên hông, đặt lên cổ Tần Thích, dọa Tần Thích sợ đến mức mắt trợn tròn.
"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?" Tần Thích nhìn chằm chằm nhuyễn kiếm, nghĩ đến thân phận sát thủ Trích Tinh Lâu của Lâu Duẫn, hai chân run lẩy bẩy.
"Tần đại nhân, để bổn vương nhắc cho ông nhớ, bổn vương muốn mạng của ông thì dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến, nếu ông còn không biết tốt xấu, dám đến đây nháo sự thì đừng trách nửa đêm bổn vương cho ông tắm m.á.u trên giường."
Tần Thích sợ, ông thật sự rất sợ.
Ánh mắt Lâu Duẫn tràn ngập sát khí, khiến ông không dám không tin hắn lập tức có thể tước đi tính mạng của ông. Tần Thích nghĩ mình sai rồi, không nên tới đây, không nên chọc tới tên điên Lâu Duẫn này.
Kiếm của Lâu Duẫn hơi nhích, cứa ra vết m.á.u trên cổ Tần Thích, hắn lạnh giọng: "Còn chưa cút?"
Tần Thích bị khuất nhục như vậy nhưng không dám hé răng, lùi về sau vài bước, không rên một tiếng chạy khỏi Kỳ vương phủ. Ông ta chạy nhanh như bay, giống như sợ Lâu Duẫn bỗng nhiên đổi ý, xông lên lập tức c.ắ.t c.ổ ông.
Liễu Ngân Tuyết từ đầu đến cuối không nói được một chữ nào ra khỏi miệng: " "
Nàng xem như đã hoàn toàn lĩnh hội khi Lâu Duẫn mất kiên nhẫn thì sẽ tống cổ người khác đi thế nào, Tần Thích kia chính là bị Lâu Duẫn dọa sợ phải phải chạy, nhưng kể ra nàng cũng kinh ngạc với độ mặt dày của Tần Thích.
"Dù gì cũng mười hai vạn lượng bạc, Tần Thích đi một chuyến cũng không lạ." Nàng nói.
Lâu Duẫn hừ lạnh: "Sau này Kỳ vương phủ và Tần gia, không còn quan hệ."
Vốn Tần gia và Kỳ vương phủ ràng buộc với nhau là vì Tần Hội Nguyên và Lâu Yến, giờ bọn họ đều đã chết, Lâu Duẫn lại căm thù Tần gia đến tận xương tủy, đương nhiên không có khả năng còn dây dưa quan hệ với Tần gia.
Mà lấy tính nết của Lâu Duẫn thì chỉ cần về sau Tần gia không chạy tới trước mắt hắn làm chướng mắt, Lâu Duẫn cũng lười để ý.
"Vậy của hồi môn của Tần thị xử lý thế nào?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-my-nhan-ga-cho-the-tu-benh-tat/chuong-87.html.]
"Chuyện này phải vất vả nàng rồi, đem của hồi môn của Tần thị chia làm ba phần, một phần cho Nhị ca, một phần cho Tam ca, phần còn lại đổi hết thành bạc mua lương thực để ta cho ngươi đưa đến Tây Bắc cứu tế, năm nay Tây Bắc hạn hán nặng, nhiều địa phương không có thu hoạch, triều đình cũng đã phát bạc cứu tế nhưng chỉ sợ cũng không thấm vào đâu." Lâu Duẫn nói.
Liễu Ngân Tuyết nghe vậy, tán đồng gật đầu: "Chủ ý hay."
Hai người quyết định xong chuyện này liền cùng nhau trở về Thanh Sơn Viện, bọn họ đi đằng trước, nha hoàn nô tài xa xa đi phía sau, Liễu Ngân Tuyết nhớ lại chuyện Lâu Duẫn nói năm đó Tần thị trơ mắt nhìn hắn bị bắt đi, trong lòng sinh ra vài phần tò mò.
"Chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào?" Nàng hỏi. "Chuyện gì?"
"Chuyện ngươi bị người của Trích Tinh Lâu bắt đi, rốt cuộc là thế nào? Là Tần thị cố ý?"
Biểu tình của Lâu Duẫn có chút buồn bã, chuyện này hắn vốn không muốn nhắc tới nhưng là Liễu Ngân Tuyết hỏi thì hắn không muốn giấu, hắn nói: "Khi Tần thị gả cho phụ vương, ta mới ba tuổi, kỳ thật mấy năm đầu khi mới vào phủ, bà ấy đối xử với ta và tỷ tỷ khá tốt, luôn mang bộ dáng từ mẫu, thường xuyên hỏi han ân cần, quan tâm chiếu cố chúng ta cũng thật chu đáo, ta rất thích bà ấy."
Liễu Ngân Tuyết khó có thể tưởng tượng bộ dáng từ mẫu của Tần Hội Nguyên, nàng cảm thấy Tần Hội Nguyên hoàn toàn là một người đàn bà đanh đá, nàng nói: "Vậy là, mấy năm đó, kỳ thật bà ta đều là đang diễn?"
"Hẳn là vậy, nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện sau đó." Lâu Duẫn cười cười, trong mắt lại có vài phần trào phúng.
"Năm ta bảy tuổi, tết Nguyên tiêu phố Trường An có thả hoa đăng, phụ vương và Tần thị mang chúng ta ra phố chơi, ta nghịch ngợm, luôn chạy tán loạn khắp nơi, thị vệ cũng không trông được, đường đông người nên ta bị lạc, bọn họ chia nhau ra tìm ta, ta nhìn thấy Tần thị đầu tiên, bà ấy cũng đã thấy ta nhưng khi đang định đi tới thì có người từ phía sau bịt miệng bịt mũi ta lại."
"Lúc ấy tuy ta còn nhỏ nhưng cũng biết là có người xấu muốn bắt cóc mình nên liều mạng giãy giụa, khua tay múa chân về hướng Tần thị, muốn gọi bà ta cứu, nhưng bà ta không làm gì cả, chỉ đứng xa nhìn rồi làm bộ như không thấy gì, xoay người bỏ đi." Nói tới đây, hắn khẽ cười, nhưng đang cười nhạo chính mình không biết nhìn người, "Sau đó ta bị mang vào Trích Tinh Lâu."
Mỗi năm tết Nguyên Tiêu, trên phố Trường An đều có thả đèn hoa đăng, nghe nói năm nào cũng có người bị lạc mất hài tử, mỗi khi Liễu Ngân Tuyết ra phố, mẫu thân đều trước sau nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nửa khắc cũng không dám buông ra.
Nghĩ lại chắc hẳn mẫu thân cũng sợ nàng bị người ta bắt đi.
"Chắc Tần thị cũng không ngờ được ta còn có thể trở về, lại còn là tự mình tìm về nhà. Năm ấy ta mười tuổi, một lần nữa bước vào Kỳ vương phủ, khi đoàn tụ cùng phụ vương, Tần thị đứng sau nhìn ta như gặp quỷ." Không ai biết rằng lúc ấy thấy biểu tình sợ hãi của Liễu Ngân Tuyết, trong lòng hắn là cảm giác vui sướng vô hạn vì trả thù thành công.
"Vậy sao phụ vương biết được chuyện đó?"
"Trước đây ta với Tần thị ở chung rất hòa thuận nhưng từ sau khi trở về lại thường xuyên đối nghịch với bà ta, khi đó ta còn nhỏ, đôi khi nói chuyện sẽ khó tránh khỏi lọt ra lời này lời kia, chắc là phụ vương dựa vào đó đoán được." Đây là phỏng đoán của Lâu Duẫn.
Liễu Ngân Tuyết không dám tưởng tượng khi ấy Lâu Duẫn mới có bảy tuổi, đã tuyệt vọng đến mức nào.
Rõ ràng hắn có thể không bị bắt đi nhưng vì Tần Hội Nguyên ác độc mà hắn bị mang vào một tổ chức sát thủ, nàng không tưởng tượng nổi hắn đã trải qua địa ngục ấy thế nào.
Nàng từng xem qua vô số thoại bản giang hồ, trong đó có những thoại bản miêu tả tổ chức sát thủ giang hồ đáng sợ thế nào. Để huấn luyện ra sát thủ hoàn mỹ nhất thì những hài tử từ nhỏ đã phải luyện tập khổ cực, thông thường mười hài tử thì cũng chỉ có một hai người có thể sống, trở thành sát thủ và bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ.
Liễu Ngân Tuyết không hỏi hắn những năm đó ở Trích Tinh Lâu rốt cuộc có từng g.i.ế.c người không, hay là đã g.i.ế.c bao nhiêu người, bởi vì nàng cảm thấy hỏi cũng vô nghĩa, nàng biết hay không cũng không quan trọng.
"Tần thị đi đến kết cục ngày hôm nay cũng coi như là báo ứng của bà ta." Liễu Ngân Tuyết trầm giọng nói.
Nàng không tin thần phật nhưng luôn tin nhân quả luân hồi, người thiện ắt gặp thiện, còn kẻ ác nhân sẽ gặp quả báo, tiếc là báo ứng này còn kéo theo cả Lâu Yến, một hài tử đơn thuần như vậy.
Cuộc đời thật không biết trước điều gì.
Hai người trở lại Thanh Sơn Viện, đầu tiên là muốn giải quyết luôn vấn đề của hồi môn của Tần Hội Nguyên. Liễu Ngân Tuyết phái người đi tìm Trương Trung, người quản lý sản nghiệp của Tần Hội Nguyên tới, một người khác đi lấy sổ sách tại Chung Thúy Viện. Trương Trung sống ở ngõ nhỏ cách Kỳ vương phủ không xa nên rất nhanh đã có mặt, khi hắn đến Liễu Ngân Tuyết đang vừa xem sổ sách vừa nói chuyện phiếm với Lâu Duẫn.
Trương Trung tới, Liễu Ngân Tuyết cẩn thận đánh giá ông ta, mặc bố y màu xanh sạch sẽ gọn gàng, có lẽ chuyện Tần Hội Nguyên c.h.ế.t khiến ông ta cũng không yên nên nhìn qua có vài phần nản lòng. Sau khi xem sổ sách, Liễu Ngân Tuyết biết Trương Trung kỳ thực cũng là người có bản lĩnh, nếu không cũng không thể đem của hồi môn của Tần Hội Nguyên từ mấy vạn lượng gấp lên thành gần hai mươi vạn.
Nhưng tiếc là đây là người của Tần Hội Nguyên, chắc hẳn Lâu Duẫn sẽ không dùng lại.
Sắc mặt Trương Trung buồn rầu, ông ta giúp Tần Hội Nguyên quản lý sản nghiệp bao năm, đương nhiên hiểu rõ mối quan hệ đối đầu của Tần Hội Nguyên và Lâu Duẫn, giờ Tần Hội Nguyên chết, hẳn là Lâu Duẫn sẽ không tiếp tục dùng bọn họ nữa, bọn họ sắp không có việc rồi.
Cũng may mấy năm nay ông cũng âm thầm kiếm được không ít, giờ không có việc gì làm thì cả nhà cũng có thể sống tốt, chỉ là muốn tìm một công việc tốt như vậy nữa thì đúng là khó như lên trời.
Lâu Duẫn ngồi bên cạnh không nói lời nào, hắn đã nói để Liễu Ngân Tuyết xử lý chuyện này thì bản thân sẽ không nhúng tay vào.