Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đệ nhất mỹ nhân gả cho thế tử bệnh tật - Chương 57

Cập nhật lúc: 2024-10-17 09:21:28
Lượt xem: 114

Liễu Ngân Tuyết không đáp lại, hiện tại đầu óc nàng toàn là câu nói của Lâu Duẫn "Hài tử của chúng ta", nàng còn nhớ rõ biểu tình của Lâu Duẫn khi nói những lời này, tư thái lười biếng, câu nói kia như là lơ đãng từ trong miệng hắn nói ra, bình thản nhẹ nhàng, lại mang theo vài phần đương nhiên, giống như hắn đang nói chuyện hết sức bình thường.

Nhưng chính một câu đương nhiên như thế lại khiến đáy lòng Liễu Ngân Tuyết nhấc lên gợn sóng không nhỏ.

Lâu Duẫn khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao gầy, cùng với khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa, tất cả như được ghi tạc trong đầu Liễu Ngân Tuyết.

Nàng nặng nề nhắm mắt lại, bên môi lại bỗng nhiên lộ ra cười khổ.

Hóa ra động tâm lại dễ dàng như vậy, nàng từ khi nào bắt đầu động tâm? Nàng không biết.

Hiện giờ hồi tưởng lại chỉ cảm thấy tất cả đều như dụ dỗ dàng, không ngừng dụ dỗ nàng tới gần Lâu Duẫn một chút, rồi lại thêm một chút, đến khi nàng phục hồi lại tinh thần thì phát hiện, muốn quay đầu lại, đã muộn.

Lạc Nhạn thấy Liễu Ngân Tuyết sắc mặt từ buồn bực xấu hổ biến thành ngưng trọng, từ ngưng trọng lại chuyển sang bi thương, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.

Nàng đi theo Liễu Ngân Tuyết từ nhỏ, thân thủ đều do Liễu Ngân Tuyết huấn luyện, đối với Liễu Ngân Tuyết đương nhiên có hiểu biết nhất định, Liễu Ngân Tuyết là người nắm giữ mọi sự trong lòng bàn tay, cực ít khi lộ ra loại bi thương không thể kiểm soát thế này.

"Vương phi, người làm sao vậy?" Lạc Nhạn nhẹ giọng hỏi.

Liễu Ngân Tuyết cười cười: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy tâm mình không nghe lời, khó tránh khỏi lạ lẫm."

Nguyên lai chỉ là như vậy, Lạc Nhạn nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ, chỉ cần không phải cái gì đại sự là được.

Chiều hôm đó Liễu Ngân Sinh trở về Liễu phủ, nói là sáng sớm ngày mai sẽ lại tới đây tập võ với Lâu Duẫn, Lâu Duẫn phái hộ vệ đắc lực đưa hắn trở về, khi trở lại Thanh Sơn Viện, phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối.

Sau bữa tối, rửa mặt nằm lên giường, Lâu Duẫn theo thói quen kéo Liễu Ngân Tuyết vào trong lòng, Liễu Ngân Tuyết mặt đỏ hồng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhắm mắt lại chợp mắt.

Lâu Duẫn đặt tay trên eo nàng, nhẹ nhàng ngửi hương thơm trên tóc Liễu Ngân Tuyết, thấp giọng hỏi: "Sáng nay nàng chạy cái gì?"

Liễu Ngân Tuyết nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được rõ ràng bàn tay ấm nóng của Lâu Duẫn đặt trên eo nàng, nàng trở mình, chôn đầu trong n.g.ự.c Lâu Duẫn, như có như không đáp: "Ta không có chạy."

"Thật sự?" Lâu Duẫn cười.

"Đương nhiên là thật rồi, nội viện nhiều chuyện chờ ta xử lý, ta mỗi ngày đều bận rộn, làm gì có thời gian nói lung tung với mấy người?" Liễu Ngân Tuyết âm thầm thè lưỡi.

Hương thơm thiếu nữ lưu luyến bên chóp mũi, Lâu Duẫn cả người cứng đờ, hắn ôm Liễu Ngân Tuyết càng chặt hơn, cười hỏi nàng: "Vậy bao giờ nàng sinh hài tử cho ta?"

Tai Liễu Ngân Tuyết đỏ bừng, duỗi tay nhẹ nhàng đánh hắn một cái, nói: "Còn đang trong hiếu kỳ, chàng đừng nói linh tinh."

Lâu Duẫn nắm lấy tay nàng, đặt trên n.g.ự.c mình: "Vậy là qua hiếu kỳ là được đúng không?"

"O......" Tim hắn đập đều đặn hữu lực, độ ấm thân thể xuyên qua lớp áo mỏng tuyền tới tay Liễu Ngân Tuyết, khiến nàng cảm thấy cả người mình cũng nóng lên.

Nàng bỗng nhiên không biết nên nói gì, cảm giác bản thân tự nhiên cạn vốn từ.

Nàng đỏ mặt tai hồng hơi hơi ngẩng đầu, nhìn nam tử đang nắm tay mình đặt trên ngực, dung nhan tuấn mỹ của hắn lọt vào mắt nàng, nàng nhìn hắn không chớp mắt.

"Lâu Duẫn, chàng thích ta sao?" Nàng hỏi. Lâu Duẫn ngơ ngẩn.

Không nhận được câu trả lời của Lâu Duẫn, không khí nháy mặt lạnh đi, ửng hồng trên mặt Liễu Ngân Tuyết cũng nhanh chóng lui đi, nàng xấu hổ cười nói: "Ta hỏi một câu thật ngốc nhỉ."

"Chàng là phu quân của ta, chúng ta sẽ sống chúng cả đời, chàng không thích ta thì còn có thể thích ai."

Nàng lầm bầm lầu bầu như đang an ủi chính mình, bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu, thanh âm mềm ấm dễ nghe,

Nhưng trong nháy mắt, trái tim Lâu Duẫn hung hăng chấn động, giống như có một mảnh lông chim vuốt qua đầu quả tim, khiến hắn không khỏi sinh ra vài phần thương tiếc.

Hắn ôm chặt Liễu Ngân Tuyết, cằm gối lên đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Ta thích cuộc sống hiện tại, an ổn thư thái, ta hy vọng có thể mãi như vậy, chờ qua hiếu kỳ, chúng ta sinh vài hài tử, một nhà hòa thuận vui vẻ ở bên nhau."

Đây là ý nghĩ thật lòng của hắn, hắn cảm thấy cuộc sống hiện tại thực tốt, hắn rất thỏa mãn, những người khác, chuyện khác, hắn không muốn nghĩ đến nữa, hắn chỉ nghĩ cùng Liễu Ngân Tuyết hảo hảo trải qua cuộc sống này, nắm tay nàng thẳng đến đầu bạc răng long.

Có nàng ở đây, hắn cảm thấy trong lòng thực an bình.

Tâm tình mất mát vừa rồi dễ dàng bị hắn trấn an, đầu Liễu Ngân Tuyết một lần nữa vùi vào n.g.ự.c hắn, khóe miệng hơi hơi cong lên, nàng nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.

Nàng nghĩ, hắn sẽ thích nàng, nàng nhất định sẽ làm cho hắn thích nàng.

Hôm sau, Lâu Duẫn xong xuôi mọi việc ngoại viện, lập tức trở lại thư phòng Thanh Sơn Viện, trong thư phòng của hắn có một cái mật thất, bên trong là những đồ vật không thể bày ra ngoài, Lâu Duẫn từ trong mật thất lấy ra một bức họa, mở ra đặt lên bàn sách.

Hắn nhìn chằm chằm bức họa kia một lúc lâu, trong đầu hiện ra hình ảnh đêm qua Liễu Ngân Tuyết thật cẩn thận hỏi câu kia.

Nàng hỏi: "Lâu Duẫn, chàng thích ta sao?" Thích?

Hắn không biết, nhưng hắn biết, chuyện quá khứ kia nên như mây khói thoảng qua, hắn không nên nghĩ đến, cũng không thể nghĩ đến, những người đó, những chuyện đó nên phủi sạch sẽ, sau này, hắn chỉ có thể nghĩ đến Liễu Ngân Tuyết.

Nữ tử tốt như vậy là thê tử của hắn, hắn đương nhiên phải quý trọng.

Lâu Duẫn lấy ra mồi lửa châm vào đèn dầu trên bàn, chuẩn bị đốt bức họa đi, bên ngoài lại bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện: "Vương gia, Lung Anh tới, có vẻ rất gấp ạ."

Lâu Duẫn cau mày, Lung Anh là người liên lạc phụ trách tai mắt theo dõi Đông Cung, lúc này đột nhiên lại đây chỉ sợ là Đông Cung có tin tức, Lâu Duẫn đặt bức họa xuống dưới một tờ giấy Tuyên Thành, định trở về sẽ đốt, rồi đứng lên ra ngoại viện gặp Lung Anh.

Lâu Duẫn cho người hầu hạ trong phòng lui hết, Lung Anh cúi đầu chắp tay trước mặt hắn nói: "Vương gia, người bên Đông Cung truyền tin, Thái tử phi hôm qua bị xuất huyết, có dấu hiệu đẻ non."

Lạc Âm Phàm có dấu hiệu đẻ non?

Không biết vì sao, Lâu Duẫn nghe xong, cảm giác tâm tình của mình cũng không quá phập phồng, không có cảm giác thương tổn, không tức giận cũng không hề không cam lòng, chỉ cảm thấy kỳ lạ.

"Có biết nguyên nhân không?"

Lung Anh lắc đầu: "Không rõ nguyên nhân ạ, lúc ấy Thái Tử cho người trong phòng lui hết, chỉ để lại Lưu thái y nói chuyện, người khác không thể tới gần nên không thám thính được rốt cuộc bọn họ nói chuyện gì."

Lâu Duẫn gật đầu, phân phó nói: "Ngươi an bài xuống dưới, bảo những ám tuyến bảo hộ Thái tử phi tìm cơ hội rút lui đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-my-nhan-ga-cho-the-tu-benh-tat/chuong-57.html.]

Lung Anh giật mình: "Vương gia, những ám tuyến đó người thật vất vả mới bày bố được."

"Bỏ đi, về sau không dùng nữa," Lâu Duẫn ánh mắt trầm xuống, bỗng nhiên nhớ tới Lâu Dật có ý nghĩ không an phận với Liễu Ngân Tuyết, nhanh chóng sửa lại chủ ý: "Thôi, bảo bọn họ lưu lại, nhưng nhiệm vụ từ nay về sau không phải là bảo hộ Thái tử phi mà là nhìn chằm chằm động tĩnh của Thái tử, có gì khác thường thì tìm cơ hội báo về."

Lung Anh nói: "Thuộc hạ tuân mệnh, chỉ là để thông tri cho tất cả thì sẽ mất chút thời gian, khoảng nửa tháng ạ."

Lâu Duẫn phất tay: "Đi làm đi." Lung Anh lui xuống.

Lai Phúc tiến vào bẩm: "Vương gia, Vương phi tới thư phòng của người." "Thư phòng nào?" Lâu Duẫn mày nhăn lại, nhanh chóng đứng dậy.

Lai Phúc ý thức được sự tình chỉ sợ không ổn, vội vàng trả lời: "Thư phòng Thanh Sơn Viện ạ."

Lâu Duẫn nhấc chân đi về hướng Thanh Sơn Viện, Lai Phúc chưa bao giờ thấy Lâu Duẫn vội vàng như thế, sợ tới mức mặt tái mét, vội vàng chạy theo, hắn vừa chạy vừa cầu thần bái phật, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì.

Liễu Ngân Sinh hiện tại chạy qua chạy lại giữa Liễu phủ và Kỳ vương phủ, sáng chạy tới Kỳ vương phủ tập võ, tập xong lại hồi Liễu phủ cùng tiên sinh đọc sách, sáng nay hắn vừa tới đã đi gặp Liễu Ngân Tuyết, nhờ Liễu Ngân Tuyết tìm cho một quyển sách, là lịch sử tổng quát.

Trong thư phòng mình có sách gì Liễu Ngân Tuyết đều nắm rõ, quyển mà Liễu Ngân Sinh cần trong thư phòng nàng không có, nghĩ đến nội dung quyển sách tương đối khó đọc, Liễu Ngân Tuyết liền đi tới thư phòng của Lâu Duẫn.

Người trông coi thư phòng thấy là Liễu Ngân Tuyết, không dám cản, trực tiếp mở cửa phòng cho nàng, Liễu Ngân Tuyết tìm trên kệ sách hồi lâu cũng không thấy quyển lịch sử tổng quát mà Liễu Ngân Sinh cần, liền ngồi vào ghế cạnh thư án nghỉ chân.

Trên bàn sách có một tờ giấy Tuyên Thành, bên trên là chữ viết của Lâu Duẫn.

Từng nét bút phiêu dật không kềm chế, cũng như con người hắn, không chịu quản thúc, tùy hứng mà làm.

Liễu Ngân Tuyết cầm tờ giấy lên, lại ngoài ý muốn phát hiện bên dưới có một bức họa, ánh mặt nàng nhìn qua, bỗng chốc cả kinh, sau đó sắc mặt nhanh chóng tái mét đi.

Bức họa này cùng với bức《 Bỉ Dực Song Phi 》mà Lạc Âm Phàm vẽ giống nhau như đúc, chỉ khác thời gian vẽ, trên bức họa này ghi ngày tháng là mùng chín tháng chín năm Chính Hòa thứ hai mươi mốt, là sáu năm trước. Sáu năm trước, Lâu Duẫn mười lăm tuổi, Lạc Âm Phàm mười sáu tuổi.

Năm đó, Lạc Âm Phàm còn chưa gả cho Lâu Dật, chưa trở thành Thái tử phi, còn là thanh mai của Lâu Duẫn.

Trong đầu Liễu Ngân Tuyết hiện lên rất nhiều chuyện, vì sao trong ngày mừng thọ Thái hậu, bọn họ lại lén gặp mặt ở Trùng Hoa Điện, vì sao trong bữa tiệc thưởng xuân, Lạc Âm Phàm vẽ bức《Bỉ Dực Song Phi》《 Bỉ Dực Song Phi》, Lâu Duẫn lại đột nhiên nổi giận, phát hỏa với nàng, vì sao khi biết Lạc Âm Phàm mang thai, Lâu Duẫn lại một lần nữa mất khống chế.

Đều không phải là vô cớ, trong xuân yến Lâu Duẫn tức giận vì Lạc Âm Phàm vẽ bức《Bỉ Dực Song Phi》thuộc về riêng bọn họ, Lạc Âm Phàm mang thai, Lâu Duẫn phát hỏa với nàng là vì Lạc Âm Phàm không phải mang hài tử của hắn.

Vì sao Tần Hội Nguyên trước mặt Lạc Âm Phàm luôn ám chỉ đến Lâu Duẫn, vì sao Vương gia suýt nữa đánh gãy chân Lâu Duẫn, vì sao hai nhà rõ ràng gần nhau nhưng hiện tại không qua lại.

Hết thảy, đều có giải thích.

Bởi vì bọn họ yêu nhau, bởi vì bọn họ yêu nhau đó.

Cửa thư phòng đột nhiên bị người tử bên ngoài đẩy ra, Lâu Duẫn đứng ngoài cửa, mặt có chút nôn nóng, phảng phất như muốn vội vã tiến vào ngăn cản điều gì, nhưng mà đột nhiên lại thấy Liễu Ngân Tuyết hai mắt rưng rưng.

Bức《Bỉ Dực Song Phi》chói lọi nằm trên bàn trước mặt hai người, tựa như một câu chuyện cười.

Liễu Ngân Tuyết cảm thấy bản thân mình mới là kẻ đáng cười, nàng tâm tâm niệm niệm chờ Lâu Duẫn yêu nàng, nhưng mà hóa ra hắn vĩnh viễn cũng sẽ không yêu nàng, vì trong lòng hắn sớm đã có người khác.

Hắn vì nữ nhân kia mà trở nên âm trầm bất thường, hắn vì nữ nhân kia mà thủ thân như ngọc, người môi mỏng có bạc tình đâu, chỉ là hắn đã đem tất cả chân tình trân quý nhất đặt ở chỗ Lạc Âm Phàm, trong lòng hắn có vị trí cho nàng không?

Sẽ không.

Trái tim Liễu Ngân Tuyết truyền tới từng đợt xé rách đau đớn, thì ra tình yêu thực sự có thể làm tổn thương người, thì ra một chút cũng không sai.

"Nàng biết rồi à?" Lâu Duẫn quay người đóng lại cửa thư phòng, ánh mắt nặng nề nhìn Liễu Ngân Tuyết đang lệ rơi đầy mặt, "Nếu ta nói mọi chuyện không như nàng nghĩ thì nàng có tin không?"

Liễu Ngân Tuyết cười trào phúng: "Không như ta nghĩ thế nào?" Lâu Duẫn trầm mặc.

"Không phải Lạc Âm Phàm yêu ngươi? Hay là ngươi không yêu Lạc Âm Phàm?" Liễu Ngân Tuyết nở nụ cười, hít vào một hơi thật sâu, "Chẳng lẽ các người không yêu nhau sao? Ta nghĩ sai cái gì?"

Lâu Duẫn không biết nên giải thích thế nào, im lặng không nói gì.

Liễu Ngân Tuyết chậm rãi đi đến trước mặt hắn, gương mặt thiếu nữ tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt phượng xinh đẹp còn vương nước mắt, nàng nhìn Lâu Duẫn, từ từ nở một nụ cười châm chọc.

"Thanh Sơn Viện của ngươi mỹ thiếp vô số, ngươi đường đường là Kỳ Vương, ngươi yêu ai mà không được, thế mà lại yêu đương triều Thái tử phi, Lâu Duẫn, ngươi có biết thân phận của mình không vậy?" Nàng thấp giọng hỏi.

Lạc Âm Phàm đã thành hôn, đã là Thái tử phi, là Hoàng Hậu tương lai, thế mà Lâu Duẫn vẫn âm thầm dây dưa với nàng, không chỉ có lén gặp mặt mà Lạc Âm Phàm còn trước mặt mọi người vẽ ra bức《Bỉ Dực Song Phi》.

Mà lúc ấy, nàng đã là Thế tử phi, là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Lâu Duẫn, Lạc Âm Phàm làm trò trước mặt nàng, làm trò trước mặt Lâu Duẫn, vẽ bức《Bỉ Dực Song Phi》chẳng khác gì tát thẳng vào mặt nàng, quả thực đáng giận.

Lâu Duẫn rũ mắt, ánh mắt đào hoa đen nhánh như hồ nước sâu không lường được.

Hắn nói: "Khi ta yêu nàng, nàng còn chưa phải Thái tử phi, nàng cũng không muốn lên làm Thái tử phi, là vận mệnh trêu người, là thánh chỉ chia rẽ chúng ta, cũng như ta với nàng, là thánh chỉ mạnh mẽ đem chúng ta cột vào nhau."

Lời của Lâu Duẫn tựa như một nhát d.a.o đ.â.m vào tim Liễu Ngân Tuyết, khiến nàng hô hấp cũng thấy khó khăn.

Nàng chưa bao giờ biết, chưa bao giờ nghĩ đến, thích một người sẽ thống khổ như vậy, lần đầu tiên tiếp xúc với tình yêu, lại bị dập cho tan nát.

Nàng nắm chặt tay, hàm răng trắng hung hắng cắn môi, m.á.u tươi rỉ ra, mùi m.á.u lan khắp khoang miệng, khiến tim nàng kịch liệt đau đớn nhưng lý trí lại thêm vài phần thanh tỉnh.

Nàng cười khổ, hỏi hắn: "Thế ta đây là gì?"

Lâu Duẫn nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Ngân Tuyết, nàng là thê tử của ta, ta sẽ đối với nàng thật tốt, người cũ ta sẽ không nghĩ đến nữa, ta sẽ hảo hảo sống cùng nàng, sẽ không phụ nàng."

"Từ khi ta chào đời đã nhận hết sủng ái, tổ phụ tổ mẫu ôm ta vào lòng bảo hộ, phụ thân mẫu thân để trong lòng bàn tay yêu chiều, ruộng đất nhà cửa ta đứng tên vô số, nha hoàn mama bên người trung thành, tận tâm, trước sau luôn đặt ta ở vị trí thứ nhất, ta cần thêm ngươi đối xử tốt sao?"

Nàng nhẹ nhàng cười, trong mắt phượng lại có nước mắt.

"Ta vốn tưởng rằng... Ta vốn tưởng rằng, ta trời xui đất khiến mà gả được cho một phu quân tốt, tuy hắn tính tình bất thường nhưng rất tốt với ta, sẽ săn sóc ta, sẽ đau lòng ta, một ngày nào đó sẽ yêu ta, ta với hắn sẽ trở thành đôi uyên ương khiến người người ghen tị, nhưng mà, ta sai rồi, ta sai rồi, phu quân của ta, hắn yêu người khác."

Nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống lần nữa, trái tim nàng đau thắt lại, nàng nặng nề nhắm mắt lại.

Nàng thấp giọng nói: "Lâu Duẫn, ngươi với Lạc Âm Phàm, làm ta ghê tởm."

Loading...