Đệ nhất mỹ nhân gả cho thế tử bệnh tật - Chương 138
Cập nhật lúc: 2024-10-24 12:01:48
Lượt xem: 71
Lâu Duẫn lười nhác nói: "Phu thê Liễu Kỳ Sơn vợ chồng không có khả năng đồng ý mối hôn sự này."
"Vì sao ạ?" Lai Bảo thấy hắn khẳng định như vậy, cảm thấy khó hiểu.
Lâu Duẫn cười lạnh: "Một vương gia tài mạo song toàn, gia sản tràn trề còn đem Liễu Ngân Tuyết phủng trong lòng bàn tay như ta đây bọn họ còn không thích, nói gì đến cái loại thô cẩu như Lâm Uy, hắn có gì chứ?"
Lai Bảo giơ ngón cái với Lâu Duẫn: "Vương gia nói không sai, từ đầu đến chân hắn không có bất cứ điểm gì có thể so với người, hắn cũng không biết xấu hổ còn dám mò tới, cũng không nhìn lại chính mình xem."
Lai Bảo bưng chén trà cho Lâu Duẫn uống giải khát: "Nhưng mà đánh người có sao không ạ?"
"Có làm sao? Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, ta không cho hắn chút giáo huấn thì sau này miêu cẩu gì cũng dám chạy tới Liễu phủ cầu hôn, Ngân Tuyết sao có thể sống yên ôn được. Có những lúc g.i.ế.c gà dọa khỉ là cần thiết."
Lai Bảo: ". "
Kỳ thật hắn rất muốn hỏi, Vương gia xác định là bản thân không có tư tâm chứ? Nhưng mà mấy lời này hắn cũng không dám nói ra, hơn nữa hắn cảm thấy thành Biện Kinh này tàng long ngọa hổ, nữ tử như Liễu Ngân Tuyết trước sau gì cũng có người tài mạo song toàn tới cửa cầu hôn.
Đến lúc đó Vương gia nhà bọn họ chỉ sợ là đau như d.a.o cắt.
Mà Liễu Ngân Tuyết nào nghĩ đến, chiều hôm đó, mẫu thân Lâm Uy đột nhiên tìm đến, giận đùng đùng xông vào trong phủ, nói với Lý Mạn: "Các người cự tuyệt nhi tử ta cầu hôn thì thôi đi, dựa vào đâu mà đánh người? Các người có tư cách gì đánh nhi tử ta?"
Lý Mạn ngơ ngác, Liễu Ngân Tuyết cũng rất là khó hiểu. "Lâm phu nhân, đại công tử bị đánh? Khi nào?"
"Nhi tử ta bị đánh khi nào chẳng lẽ các người không biết? Hắn hiện tại mặt mũi bầm dập còn đang nằm trên giường không xuống được, Liễu phủ các người thật quá đáng, nhục nhã nhi tử ta một phen không nói, lại còn phái người đánh nó, sao các người ác độc vậy?" Lâm phu nhân chỉ tay vào mặt Liễu Ngân Tuyết, lạnh giọng hỏi.
Liễu Ngân Tuyết nhíu mày: "Lâm phu nhân, bà quan tâm nhi tử, chúng ta đều có thể lý giải, nhưng nói chuyện phải có bằng chứng, bà nói Liễu phủ phái người đánh nhi tử bà, là đánh ở đâu, khi nào, ai đánh? Có nhân chứng hay chứng cứ gì không? Nếu không có thì Lâm phu nhân tự nhiên chạy tới Liễu phủ ta làm loạn, không khỏi quá mức nực cười."
"Ngươi một cái vãn bối mà ăn nói vậy à? Ngươi đừng quên ngươi đã không còn là Kỳ vương phi nữa, vãn bối nói chuyện phải có bộ dáng vãn bối, nào có ai như ngươi dám cãi lời trưởng bối?" Lâm phu nhân trầm giọng hỏi.
Liễu Ngân Tuyết nhàn nhạt cười: "Lâm phu nhân, nhi tử bà chạy tới Liễu phủ ta cầu hôn là vì cái gì, trong lòng bà hẳn là rõ nhất, ta không đánh hắn đuổi đi đã là khách khí, hiện tại bà lại không có bằng chứng mà chạy tới phủ ta làm loạn, như thế nào? Là khinh thường tổ phụ ta đã từ quan, cảm thấy người Liễu phủ ta dễ bắt nạt sao?"
Lâm phu nhân cứng họng, không hiểu sao một tiểu thư khuê các mà mồm miệng lại lợi hại thế.
Bà quả thực cũng không biết nên đáp lại thế nào.
"Lâm phu nhân nếu đã không có chứng cứ thì mời về cho, Liễu phủ chúng ta không chiêu đãi nổi khách nhân vô cớ gây rối như bà," Liễu Ngân Tuyết giương tay về phía cổng lớn, "Mời."
Lâm phu nhân tức giận đến cắn răng, bà trừng mắt nhìn Liễu Ngân Tuyết với Lý Mạn một cái rồi giận đùng đùng rời đi.
Lý Mạn kỳ quái nói: "Rốt cuộc là ai đánh Lâm Uy?"
"Ai biết được, không chừng hắn trước kia đắc tội người nào, người ta liền nhân lúc hắn ra ngoài trực tiếp xuống tay trả thù," Liễu Ngân Tuyết hừ hừ, "Phu nhân c.h.ế.t chưa tròn năm đã muốn tìm người khác, loại người này, đáng bị đánh."
Nàng cảm thấy lòng bàn tay có chút nóng lên, há miệng thổi thổi lòng bàn tay một chút, cảm giác thể xác và tinh thần thoải mái hơn hẳn.
Liễu Ngân Sinh vừa từ học đường trở về, chạy vọt vào nhà: "Nghe nói tỷ phu trước của đệ đã từ Nam Sơn biệt viện trở về rồi?"
"Đệ nghe ai nói?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
"Muội muội nói, tỷ tỷ, không phải tỷ nói tỷ với tỷ phu là hòa li trong hòa bình sao, vậy đệ đi tìm tỷ phu trước học võ công, tỷ có ý kiến gì không?" Liễu Ngân Sinh lấy ra nhuyễn kiếm lần trước Lâu Duẫn tặng hắn, xoay vài vòng trước mặt Liễu Ngân Tuyết, có chút đắc ý nói: "Tỷ xem, đệ có lợi hại không? Nếu tỷ phu trước có thể dạy đệ nữa thì đệ còn lợi hại hơn."
Liễu Ngân Tuyết rót cho hắn ly trà: "Đệ muốn thì cứ đi, ta không sao cả."
Liễu Ngân Sinh vui mừng không thôi: "Vậy sáng mai đệ sẽ đi Kỳ vương phủ một chuyến."
Liễu Ngân Tuyết lười quản hắn, ai ngờ trưa ngày hôm sau, Liễu Ngân Sinh vừa từ Kỳ vương phủ về lập tức vọt vào Dẫn Yên Các, Liễu Ngân Sinh ủy khuất nhìn nàng: "Tỷ tỷ, có đúng là tỷ với Kỳ vương hòa li trong hòa bình không vậy?"
Lúc đó Liễu Ngân Tuyết đang ở trong thư phòng vẽ tranh, nghe vậy ngẩng đầu lên, gật gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Vậy sao Kỳ vương không chịu gặp đệ?"
"Không gặp đệ? Không đến mức đó chứ, Dung mama đi Nam Sơn biệt viện một chuyến, Lâu Duẫn vẫn gặp mama mà, sao lại không gặp đệ chứ?" Liễu Ngân Tuyết nghĩ nghĩ, không nghĩ ra cái nguyên cớ gì, lại cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.
Liễu Ngân Sinh: "...Vấn đề này không phải là đệ phải hỏi tỷ sao?"
"Sao ta biết được? Có lẽ hắn đoán được đệ tới gặp hắn là để học võ nhưng hắn hiện tại không muốn dậy đệ nên lười gặp đệ, nếu người ta không muốn gặp đệ thì đệ cũng đừng tới quấy rầy nữa." Liễu Ngân Tuyết nói.
"Vậy ai dạy đệ tập võ?" "Không phải đệ có sư phụ sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-my-nhan-ga-cho-the-tu-benh-tat/chuong-138.html.]
"Bọn họ không được, cộng hết vào cũng không bằng một bàn tay của Kỳ vương, bọn họ chỉ làm chậm trễ đệ mà thôi."
Liễu Ngân Sinh kêu la ăn vạ trước mặt Liễu Ngân Tuyết, Trầm Ngư tiến vào bẩm: "Tiểu thư, Mệnh Nguyệt tới, đang ở ngoại viện ạ, quản sự phái nha hoàn tới đây bẩm, nghe nói Mệnh Nguyệt là phụng mệnh Kỳ vương tới dạy võ cho nhị công tử."
"Mệnh Nguyệt là ai? Hắn có thể so với Kỳ vương không? Sao Kỳ vương không dậy đệ võ mà lại phải người khác tới đây."
Liễu Ngân Tuyết trừng mắt nhìn hắn một cái: "Đệ chưa biết bản lĩnh của người ta mà đã phủ định người ta rồi."
Liễu Ngân Sinh bị Liễu Ngân Tuyết trừng, lập tức cúi đầu, một bộ biết sai rồi, hắn nghe Liễu Ngân Tuyết nói: "Mệnh Nguyệt là thị vệ thân cận của Lâu Duẫn, cũng như Lâu Duẫn, võ công là lấy một địch trăm, ngày thường phụ trách bảo hộ an toàn cho Lâu Duẫn, xuất quỷ nhập thần, dạy võ cho đệ hẳn là dư sức."
Hai mắt Liễu Ngân Sinh lập tức sáng lên: "Thật sự?"
Liễu Ngân Tuyết lười để ý vấn đề vô nghĩa này, điều khiến nàng thắc mắc chính là nếu Lâu Duẫn đã không muốn gặp Liễu Ngân Sinh thì sao ngay sau đó lại phái Mệnh Nguyệt tới đây dạy hắn tập võ.
Này không phải thực mâu thuẫn sao?
"Thương thế Lâu Duẫn còn chưa khỏi hẳn, hắn lại phái Mệnh Nguyệt tới dạy đệ, bên người sẽ không còn người bảo hộ nữa, nhưng dù sao Vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt, hắn hẳn là sẽ không có việc gì." Liễu Ngân Tuyết thấp giọng nói.
Nàng nói nhỏ, Liễu Ngân Sinh không nghe rõ liền hỏi lại: "Tỷ tỷ, tỷ lẩm bẩm gì vậy?"
Liễu Ngân Tuyết ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ hồ nghi, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, nói: "Không có gì, đệ hảo hảo học với Mệnh Nguyệt đi, hắn đã từng cứu mạng ta, phải tôn trọng hắn, biết chưa?"
Liễu Ngân Sinh trịnh trọng nói: "Dạ."
Sau khi Liễu Ngân Sinh rời đi, Liễu Ngân Tuyết lại tiếp tục vẽ tranh nhưng có chút tinh thần không yên, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hành vi của Lâu Duẫn quá mức khác thường, khẳng định là có chỗ nào đó xảy ra vấn đề nhưng nàng nhất thời không nghĩ ra được.
Liễu Ngân Tuyết dứt khoát buông cọ vẽ trong tay xuống, không vẽ nữa.
Nàng đi xuống lầu, nói với Lạc Nhạn: "Đi xem Mệnh Nguyệt dạy võ cho Ngân Sinh thế nào rồi?"
Lạc Nhạn rất nhanh đã quay lại: "Mệnh Nguyệt về rồi ạ, nhị công tử nói sáng sớm ngày mai Mệnh Nguyệt sẽ lại tới, về sau mỗi sáng sẽ dạy nhị công tử tập võ trong một canh giờ rưỡi, bắt đầu từ giờ mão, dạy xong hắn sẽ hồi vương phủ."
Liễu Ngân Tuyết phân phó nói: "Sáng mai trước khi Mệnh Nguyệt về, các ngươi gọi ta dậy, ta có việc muốn hỏi hắn."
Lạc Nhạn trả lời: "Dạ."
Liễu Ngân Tuyết bình thường đều phải ngủ tới mặt trời lên ba sào mới dậy nhưng vì Mệnh Nguyệt tới sớm về sớm nên Liễu Ngân Tuyết cũng chỉ có thể dậy sớm, nàng giờ Thìn rời giường, thu thập hơn nửa canh giờ mới xong xuôi, vì không ảnh hưởng đến chuyện tập võ của Liễu Ngân Sinh, nàng cố ý đợi đến khi Mệnh Nguyệt chuẩn bị rời đi mới tới tìm hắn.
Liễu Ngân Sinh tập võ tại một sân lớn trong viện, dưới mái hiên còn có một cài bàn vuông cùng mấy cái ghế dựa, trên bàn đặt ấm trà được pha sắn.
Nhưng Mệnh Nguyệt không ngồi, hắn đứng bên cạnh chỉ điểm cho Liễu Ngân Sinh, nghe được tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên nhìn về hướng âm thanh phát ra, thấy là Liễu Ngân Tuyết liền chắp tay hành lễ với nàng.
Liễu Ngân Tuyết ngồi xuống cạnh bàn vuông: "Mỗi ngày sáng sớm đã phải đến dạy đệ đệ ta luyện võ, vất vả cho ngươi rồi."
Mệnh Nguyệt mặt không biểu tình, nói: "Đây là thuộc hạ nên làm."
"Sao Lâu Duẫn lại phái ngươi tới? Sao hắn không tự mình dạy?" Liễu Ngân Tuyết nhìn Mệnh Nguyệt, mắt phượng ngưng trọng như một xoáy nước.
"Thương thế của Vương gia còn chưa khỏi hẳn, không tiện dạy nhị công tử luyện võ nên mới phái thuộc hạ tới," Mệnh Nguyệt trả lời, "Vương gia nói Vương phi đã có an bài riêng cho nhị công tử, dặn thuộc hạ nghe mệnh Vương phi, nếu Vương phi có phân phó gì thì thoải mái sai bảo."
Đây đúng là những gì Lâu Duẫn nói, xem ra hắn tuyệt đối chưa chết. "Ta đã không còn là Kỳ vương phi nữa, ngươi nên sửa miệng."
Mệnh Nguyệt: "Trong lòng Vương gia người vẫn là Vương phi, đã là Vương phi thì đương nhiên cũng chính là chủ tử của thuộc hạ."
Liễu Ngân Tuyết: "... "
Nàng lười nói chuyện này với một cây gỗ như Mệnh Nguyệt, hỏi ngược lại: "Ngươi nói thương thế của Lâu Duẫn còn chưa khỏi hẳn, trước khi ta đi không phải hắn đã khỏe hơn nhiều rồi sao? Đã có thể đi lại thoải mái, sao ta đi rồi thương thế lại nghiêm trọng hơn vậy?"
Mệnh Nguyệt sẽ không vòng vo, đáp lại nói: "Vương gia phân phó thuộc hạ tới nơi này, đối với chuyện dạy nhị công tử thế nào thì hoàn toàn nghe Vương phi phân phó, những chuyện khác thì mặc kệ Vương phi hỏi gì cũng không thể nói."
Liễu Ngân Tuyết: "???"
Mệnh Nguyệt có lẽ là người có tính cách ngay thẳng nhất mà nàng từng gặp, quả thực nửa điểm cũng không biết vòng vo, nàng biết được chỗ Mệnh Nguyệt không cạy được miệng nên không khỏi có chút thất vọng.
Nàng đứng dậy nói: "Các ngươi tiếp tục đi, ta đi trước."
Liễu Ngân Tuyết ở Liễu phủ tới qua tết trung thu, ngày mười sáu tháng tám, nàng mang theo Trầm Ngư Lạc Nhạn tới Túy Tiên Lâu ăn vịt nướng, chưởng quầy tự mình tiếp đón nàng, một đường dẫn Liễu Ngân Tuyết tới phòng riêng, khi đang lên cầu thang, Liễu Ngân Tuyết nghe thấy có người gọi nàng là tẩu tẩu, nàng quay đầu lại thì thấy đó là Lâu Tinh.
"Đúng là tẩu rồi, ta còn tưởng mình nhìn lầm," Lâu Tinh vui mừng khôn xiết, nàng bước nhanh đi đến trước mặt Liễu Ngân Tuyết, "Nghe nói tẩu dọn tới Tây Sơn biệt viện ở, về khi nào vậy?"