Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 45 (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:34:21
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Nhàn đúng là lật thuyền trong mương thật rồi.
Theo những gì nàng biết, người khác đáng lẽ không thể nhìn thấy Thái Bình kiếm, thế mà nàng lại vừa móc kiếm vừa mắng ầm lên một trận… Không biết Tức Mặc Xu tỉnh lại từ lúc nào, sao đột nhiên chẳng có chuyện gì? Lạ thật.
Tóm lại, chỉ mong mình không phải là người đánh thức nàng ấy.
Tức Mặc Xu lạnh nhạt lên tiếng: “Chính là ngươi đánh thức.”
Vân Nhàn: “……”
Nhìn Tức Mặc Xu giờ trông khí sắc đầy đủ, như chưa từng chịu chút tổn thương nào, Vân Nhàn cũng muốn hỏi vài câu đại loại như: “Có thấy choáng đầu buồn nôn muốn nôn không?” hay là “Nửa viên Đại Hoang châu bị nước miếng dính rồi có còn xài được không?”… Nhưng còn chưa kịp hỏi, nàng đã giơ tay đánh xuống, bổ nát kết giới hoang tuyền vẫn còn lưu lại phía trên.
Ai ngờ lực phản chấn khiến Vân Nhàn đứng không vững, trượt chân lăn ra ngoài như một củ khoai tây, đầu suýt nữa đập vào bậc thang. May mà lúc nguy cấp, cổ áo nàng bị một thứ gì đó mềm mềm, giống như tơ lụa kéo lại một chút, nhẹ nhàng chỉnh lại phương hướng.
Cứu tinh đây rồi!
Kiều Linh San suýt nữa bị Vân Nhàn lăn trúng mà ngã lăn quay.
Trong tầm mắt mọi người, chỉ thấy thân ảnh ướt sũng của Tức Mặc Xu đang thong thả bước ra. Tóc nàng vẫn còn ướt, nước nhỏ giọt xuống cát vàng, chạm đất liền bị linh khí làm bốc hơi ngay tức khắc.
Kiều Linh San vội đỡ lấy đầu Vân Nhàn xem xét, phát hiện không hề bị thương, kinh ngạc hỏi: “Nàng thế mà không đánh tỷ à?”
Vân Nhàn tự biết rõ bản thân: “Nếu có đánh thì chắc cũng đánh không nhẹ đâu.”
Kiều Linh San: “……” Không biết hai người này trong hoang tuyền rốt cuộc đã trải qua chuyện gì nữa.
Hai kẻ đi theo là ngưu yêu và Mị Yên Liễu vốn đã bị chính đạo xa lánh suốt nửa ngày, nay thấy Thánh nữ quay về thì lập tức lao tới nghênh đón: “Thánh nữ!”
Tức Mặc Xu thoáng liếc thấy ánh mắt Liễu Thế đang nhìn mình. Cả hai chỉ giao mắt trong chớp mắt rồi cùng lặng lẽ dời đi như chưa từng nhìn.
Liễu Thế biết sự tình đã đến hồi vô vọng, hừ lạnh một tiếng rồi dẫn người rời đi.
Kỳ lạ thay, rõ ràng cả hai cùng xuống hoang tuyền, mà Vân Nhàn thì tu vi lại tăng vượt bậc, ngược lại Tức Mặc Xu thì không chỉ không tăng, nhìn còn hơi yếu đi là đằng khác.
“Đi thôi.” Tức Mặc Xu đưa tay xoa trán, như thể đầu đau muốn nứt, chẳng buồn lưu lại nơi này thêm một khắc nào nữa.
Dù nàng có đang hư nhược, thì nơi đây ngoại trừ Tiết Linh Tú vốn là “người góp số”, nàng vẫn là cao thủ Nguyên Anh duy nhất, vẫn là mạnh nhất trong đám. Mọi người chỉ biết nhìn nàng bước xuống đại điện. Khi chuẩn bị xoay người rời đi, dường như nhớ ra điều gì, nàng quay đầu nhìn về phía Đoán Thể Môn.
Trên người Cơ Dung Tuyết phát ra hào quang của hai khối ngọc tỷ, vô cùng bắt mắt. Nàng chẳng nói gì, chỉ đưa tay ra lập tức một khối ngọc tỷ liền chịu lực hút mạnh mẽ, sắp sửa bay vào tay nàng.
Nhưng Cơ Dung Tuyết lại xoay tay bắt lấy, lạnh lùng trừng mắt nhìn lại, rõ ràng không có ý định nhường.
Lá gan lớn thật. Trên người đã có hai cái, Thánh nữ từ bi chỉ lấy một cái, thế mà cũng không chịu đưa, định thách thức sao? Mị Yên Liễu vừa định mở miệng, lại thấy Tức Mặc Xu khựng lại trong khoảnh khắc, sau đó chẳng nói chẳng rằng, thu tay lại rồi định rời đi.
Cách “cướp” này thật thân thiện. Nếu ngươi không chịu đưa thì ta cũng không cướp, xem thử ngươi có tự nguyện hay không.
“Cái gì?!” Mị Yên Liễu không thể tin vào mắt mình, “Thánh nữ, ngươi lười đến mức không muốn ra tay rồi sao? Để ta dạy nàng cách làm người!”
Ngưu yêu bĩu môi: “Ngươi là Mị Ma, dạy người khác làm người thế nào được? Bản thân còn chưa học được.”
Mị Yên Liễu: “Ngươi phá đài cái gì! Bây giờ ngươi tưởng mình là cấp trên của ta à?”
Ngưu yêu: “Ta chỉ nói sự thật.”
“Đủ rồi!” Tức Mặc Xu quả thật trông rất mệt mỏi, chẳng muốn nghe hai người phía sau chí chóe nữa. Nàng nghĩ thầm, lấy không được từ Đoán Thể Môn cũng chẳng sao, bên Vân Nhàn còn có một cái.
Còn chưa kịp mở miệng, Vân Nhàn đã ném nửa viên Đại Hoang châu dính dính ẩm ướt kia sang.
Chỗ mặt cắt trơn nhẵn lạ thường, như thể bị d.a.o cắt một nhát ngọt xớt.
“Dù không chắc còn dùng được hay không, nhưng vốn dĩ thứ này là của ngươi.” Vân Nhàn nghiêm túc nói, trong mắt chẳng có một tia tính toán, “Đây là nguồn nước chảy linh khí dồi dào, nhất định sẽ có lúc dùng đến.”
Tức Mặc Xu: “…………”
Vân Nhàn hô lớn: “Nhớ uống đúng liều nha! Một ngày một lần, mỗi lần nửa viên! Thứ này tuyệt đối không được ăn lung tung!”
Tức Mặc Xu giật giật khóe mắt, nhìn viên châu mang theo “ngoạn ý” kia, cuối cùng vẫn tùy tiện ném vào nhẫn trữ vật, phi thân rời đi.
Tất cả ánh mắt đều dõi theo nàng trong khoảnh khắc đó, rồi Tức Mặc Xu nghe thấy giọng Mị Yên Liễu nhỏ như tiếng muỗi vang lên sau lưng:
“Thánh nữ.” Giọng hắn nghiêm nghị: “Ngươi không được quên, chúng ta đến đây là để làm gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-45-1.html.]
Sau đó, Vân Nhàn cũng kể lại tất cả những gì mình biết về Đại Hoang cổ bảo cho mọi người.
“500 năm trước, Thạch Nữ…” Tiết Linh Tú trầm ngâm suy nghĩ, “Hình như ta từng đọc thấy chút ghi chép tạp nham về nàng trong một cuốn dã sử nào đó… Không ngờ lại là chuyện có thật.”
Kiều Linh San bực bội: “Vân Nhàn, sao tỷ lại biết được chuyện đó vậy?”
“A? Ta à.” Vân Nhàn mặt không đổi sắc đáp: “Là Tức Mặc Xu nói cho ta.”
“Mặc kệ là biết thế nào, tấn chức được là tốt rồi.” Tiết Linh Tú phe phẩy quạt xếp, cười nhẹ đầy hài lòng, “Lúc ngươi và Tức Mặc Xu cùng bước ra, mặt của Liễu Thế xanh lè luôn ấy.”
Niềm vui chân chính, chính là xây dựng trên nỗi thống khổ của kẻ thù. Nhìn hắn lúc đó muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu hả hê.
Vân Nhàn đứng dậy, phủi sạch bụi cát dính trên người. Vừa xoay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt Kỳ Chấp Nghiệp đang khoanh tay nhìn mình, ánh nhìn có chút kỳ lạ.
Vân Nhàn cảnh giác: “Nhìn cái gì?”
“Ngươi giờ có cùng tu vi với ta rồi đấy.” Kỳ Chấp Nghiệp nghiêng đầu, thản nhiên hỏi, “Có muốn tỉ thí một trận không?”
“Rảnh rỗi không có việc gì thì đi giặt quần áo giúp Tiết huynh đi.” Vân Nhàn từ nhỏ đến lớn ghét nhất là tỉ thí. Ngay cả Kiều Linh San đòi đấu tay đôi nàng còn chẳng thèm đáp, huống gì là Kỳ Chấp Nghiệp? “Nhìn cả một sọt to tướng kia, Tiết công tử cực khổ thật.”
Tiết Linh Tú quạt xếp “cạch” một tiếng, nụ cười trên mặt chầm chậm đông cứng lại: “… Ta nhớ là chưa từng nói muốn giặt…”
Nam Cung Tư Uyển
Không khí giữa mọi người lúc này cũng hòa hoãn hơn nhiều, không còn cái kiểu bất cứ lúc nào cũng phải “cho nhau một quyền”. Mọi người đang chuẩn bị rời đi, thì Vân Nhàn bỗng khựng lại, sắc mặt khẽ đổi: “Khoan đã, có phải ta quên cái gì rồi không?”
Kiều Linh San ngó quanh: “Quên gì? Kiếm mang hết rồi mà.”
Tiết Linh Tú: “Không thấy thiếu cái gì.”
Kỳ Chấp Nghiệp: “Không rõ.”
Mọi người liếc nhau, cảm giác cứ mơ hồ là bỏ sót thứ gì đó quan trọng.
Lúc này, Cơ Dung Tuyết trầm giọng nói: “Trọng Trường Nghiêu và Thiết Đản bị Thạch Nữ bắt đi rồi, vẫn chưa quay lại.”
“Cái gì?!” Vân Nhàn nghe xong thì giật nảy người, hoảng hốt hỏi: “Hắn tên thật là… Thiết Đản hả?!”
Mọi người: “…………”
Ngươi đại kinh thất sắc cái gì không đại kinh, lại đi chú ý cái tên?!
Tiết Linh Tú lúc này mới nhớ ra Trọng Trường Nghiêu cũng bị bắt, không biết chừng nào mới quay lại. Vân Nhàn nhìn quanh, thấy nơi đó vắng lặng, rõ ràng không dễ mà thoát thân, liền dứt khoát đến ngồi bên cạnh Cơ Dung Tuyết.
Nàng cũng chẳng rõ Trọng Trường Nghiêu bị bắt là vì cái gì. Đại Hoang Châu đã bị Thái Bình ăn một nửa, Tức Mặc Xu giữ một nửa, hắn nếu có cơ duyên gì khác thì chắc cũng chỉ là nhặt được cái vỏ sò chịu tải linh lực.
Mà… cái vỏ sò ấy nhìn cũng khá đẹp, đem đi bán chắc cũng được kha khá bạc.
Chỉ là chuyện ngọc tỷ, nàng thật sự để tâm.
Hai người lấy ngọc tỷ ra, luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt bỗng trở nên mạnh mẽ như nhảy múa tình huống chưa từng thấy trước đây. Vân Nhàn cau mày: “Thử lại lần nữa?”
Cơ Dung Tuyết gật đầu: “Được.”
Hai người phối hợp dẫn linh lực truyền vào ngọc tỷ, tưởng đâu lần này sẽ có gì đột phá, nhưng kết quả vẫn như cũ hoàn toàn vô dụng.
Sắc mặt Cơ Dung Tuyết chẳng thay đổi mấy, bình tĩnh cất ngọc tỷ vào tay áo: “Ta đoán trước rồi.”
Trong Đoán Thể Môn, trừ Thiết Đản ra thì chỉ còn nàng là tu vi trên Kim Đan tám tầng. Hai người đã thử đủ cách, lần nào cũng thất bại, đến manh mối cũng không có.
Vân Nhàn cầm ngọc tỷ, đăm chiêu hồi lâu rồi mới hỏi: “Đại tiểu thư, ngươi có biết đệ tử Phật Hương giờ đang ở đâu không?”
Từ sau trận chiến giữa Phật Hương và Đao Tông lần trước, ngoài Kỳ Chấp Nghiệp ra thì những đệ tử còn lại như bốc hơi khỏi nhân gian. Theo lý thì đám người đông thế kia, lại có phòng ngự trận mạnh như vậy, không lý nào phải trốn mà cũng chẳng ai cướp nổi ngọc tỷ của họ.
Kỳ Chấp Nghiệp bên kia liếc sang đầy bất mãn.
“Không biết. Nhưng có thể đoán được.” Cơ Dung Tuyết so với Vân Nhàn thì rõ ràng hiểu rõ về các cuộc đại chiến trong lịch sử hơn, “Phật Hương ngày trước cũng từng thế. Gặp loại yêu thú quấn lấy không buông, cứ thủ chứ không đánh, hai bên tiêu hao. Trừ khi yêu thú tự thấy không còn thú vị mới rút lui, bằng không chẳng kết thúc được.”
“Á?” Vân Nhàn bất ngờ, “Đã qua lâu như vậy rồi, yêu thú nào lại lì như thế chứ?”
Cơ Dung Tuyết đáp ngắn gọn: “Nếu là Băng Ảnh Cự Tích thì sao?”
Vân Nhàn: “……”