Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - 54 (2)
Cập nhật lúc: 2025-07-04 15:06:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Linh Tú đang rút kim châm thì nghe Vân Nhàn lẩm bẩm điều gì đó, không nghe rõ, liền ghé tai lại gần.
Chỉ nghe nàng cảm khái:
“Ta vốn chỉ định đơn giản lấy một khôi thủ thôi mà… Sao cứ phải ép ta thành nhân vật khuấy động thiên hạ thế chứ? Ta khiêm tốn lắm mà.”
Tiết Linh Tú: “………”
Liễu Thế vừa rồi có đánh trúng đầu nàng ta à?
Trên đỉnh núi, khôi thủ rốt cuộc đã hút đủ huyết khí trên chiến trường.
Chỉ trong nháy mắt, trời đất đỏ rực một mảnh, huyết quang che phủ khắp không trung, khiến ai nấy sắc mặt trầm xuống.
Khôi thủ hiện thế!
Đây chính là mục tiêu duy nhất mọi người đến đây. Nếu không vì đoạt giải nhất, họ đã sớm bóp nát ngọc phù rời khỏi bí cảnh.
Chiêu thức của Liễu Thế lập tức trở nên hung mãnh hơn, gấp gáp tìm cách thoát khỏi vòng vây của Kỳ Cơ và Kỳ Chấp Nghiệp.
Các đệ tử Đao Tông khác cũng ào ào lao đến thang mây, nhưng lập tức bị trận pháp và đệ tử trấn giữ chặn lại, chỉ trong tích tắc đã bị thương nặng.
Không ai để ý, Vân Nhàn đã lặng lẽ nuốt viên đan dược cuối cùng, còn nhét đám đan dược mắc nợ Tiết Linh Tú dưới lưỡi, thấp giọng gọi:
“Thái Bình.”
Không có tiếng trả lời.
“Ta biết ngươi nghe thấy.” Vân Nhàn thản nhiên nói, “Ra đây đi.”
“Gọi cũng vô dụng.”
Thái Bình kiếm lạnh lùng, “Ngươi hiện tại mà còn đòi dùng ta, thân thể sẽ chịu không nổi.”
“Ta chịu không nổi, thì bọn họ… cũng vậy.”
“……?”
Thái Bình tròn mắt, đối diện ánh nhìn thẳng tắp của nàng, đôi mắt kia dưới ánh huyết quang phản chiếu ánh đỏ lạnh buốt, làm nó bất giác hoảng hốt.
Nó không đoán ra nổi nàng đang nghĩ gì.
“Ngươi điên rồi! Muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t một mình, đừng kéo ta theo!”
“Nếu ta chết, ngươi cũng đừng mong sống sót.”
“Việc này… cần thiết đến mức đó sao? Không lấy được thì có sao đâu!”
“Ta nhất định phải lấy.”
Chính vì khôi thủ này, nàng mới rời núi.
Nàng không phải người sắt, bước vào nơi này cũng từng sợ hãi, từng hoang mang. Nhưng đến lúc này, tất cả cảm xúc đã bị chấp niệm đè ép xuống.
Đây là thứ của nàng.
“Thấy chưa?” Vân Nhàn chỉ về chân trời, giọng nói nhẹ nhàng mà đầy ẩn ý:
“Khôi thủ vô hình, không có khí linh, là thiên giai binh khí, yếu hơn ngươi một bậc, lại là lựa chọn tốt nhất.
Ngươi chẳng lẽ định mãi ký sinh trên cánh tay ta? Muốn bị ta ép buộc cả đời à?”
Thái Bình khựng lại: “Ý ngươi là gì?”
“Giúp ta một lần này.”
Vân Nhàn thì thầm: “Khôi thủ đó, là thân thể mới của ngươi.”
Nàng nói khẽ khàng, Thái Bình trầm mặc một lúc, rồi mới thấp giọng:
“Lần này có thể để lại thương thế nặng, ngươi cũng cam lòng?”
Trong lời nó, đã có chút d.a.o động.
Vân Nhàn đáp:
“Tới đi.”
Tiếng nói vừa dứt, khắp người nàng như mất sắc, da trắng bệch như giấy, m.á.u điên cuồng trào ra như nước vỡ bờ.
Trên cánh tay trái, kinh mạch sưng lên rồi vỡ tung, hiện lên từng đường gân đỏ tím đáng sợ.
Cơn đau như lửa đốt thiêu tâm, dội lên toàn thân trong nháy mắt, nhưng nàng vẫn siết chặt tay, cố giữ tỉnh táo.
Liễu Thế vừa quay đầu thì thấy Vân Nhàn đang tiến gần thang mây, liền quát lớn:
“Ta cho ngươi hai lựa chọn:
Một, cút đi.
Hai, chết!”
Trong hỗn loạn, gió lùa nhẹ qua núi rừng.
Vân Nhàn, trong đau đớn ngập trời, vẫn mỉm cười.
Ta cũng không định ra oai, nhưng tình thế bắt buộc… vậy thì oai một chút có sao đâu?
“Ta cũng cho các ngươi hai lời khuyên.”
Nàng giơ tay, chỉ về đám đệ tử Đao Tông canh giữ dưới chân thang mây:
“Thứ nhất, đừng đứng gần quá: nguy hiểm, dễ bị thương.”
Liễu Thế nhíu mày.
Cái quái gì vậy?
“Thứ hai.”
Nàng nhìn thẳng hắn, từng chữ vang vọng:
“Tương lai ta sẽ là thiên hạ đệ nhất kiếm tu, chưởng môn kế nhiệm Đông Giới Kiếm Các. Ai cho ngươi cái gan xưng đệ nhất trước mặt ta!”
Cuồng ngạo đến khó tin!
…Mà nghe cũng có vẻ hơi… thuyết phục?
Vừa dứt lời, mặt đất chợt rung chuyển dữ dội, như có cổ thú viễn cổ sắp trồi lên khỏi lòng đất.
Mọi người kinh hoảng, chỉ có Vân Nhàn đứng bất động, không hề d.a.o động.
Nàng kết kiếm quyết, khẽ thở ra một hơi, giọng nói nhẹ nhàng như lời ru:
“Ta… chỉ xuất một chiêu.”
Nam Cung Tư Uyển
Lời vừa rơi, mặt đất chấn động như sấm, vô số kiếm khí sắc bén từ lòng đất đ.â.m thẳng lên trời, ánh lửa bốn phía, kiếm quang cuồng loạn, sắc bén đến mức biến cả bầu trời thành màu luyện ngục.
Chính là chiêu thức thất truyền “Yến Hồi Toàn · Mười Tám”!
Tất cả đệ tử Đao Tông không kịp tránh, trực tiếp bị kiếm khí nghiền ép lên tường đá, như bị dập vụn, từng người gào thảm ngã xuống.
Chỉ một chiêu diệt toàn bộ!
Liễu Xương trợn mắt, đứng bật dậy:
“Không thể nào!”
“Tại sao không thể?”
Tiêu Vu bình thản:
“Đệ tử của ta, mười tám thức thì bình thường thôi.”
Lê phái vốn đã ngứa mắt Đao Tông từ lâu, giờ vỗ tay vui vẻ:
“Quả nhiên, phượng hoàng sinh ra, là phượng hoàng.”
Túc Trì: “…”
Bên cạnh, sư nương nhẹ nhàng véo đùi hắn một cái.
Có hơi đau.
“Ngươi nói gì?!”
Liễu Thế thoáng khiếp sợ, nghiến răng ken két:
“Ngươi chẳng phải bảo là mình không sao?!”
“Ta lừa ngươi đó.”
Vân Nhàn rút ra Khi Sương, gương mặt trắng bệch như giấy, chỉ có con ngươi phản chiếu ánh nước lạnh băng, trong nháy mắt như một bóng kiếm cuồng loạn, lao thẳng về phía Liễu Thế. Kiếm ảnh liên miên, giáng xuống như bão tố.
“Giống như ta nói chỉ ra một chiêu kia...cũng là nói chơi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/54-2.html.]
Liễu Thế vội vung đao chống đỡ, mà vừa đụng phải kiếm thế, sắc mặt lập tức đại biến:
“Ngươi dù có đánh bại ta, chẳng lẽ còn giành được thắng lợi với người khác?!”
Vân Nhàn không đáp.
Quả nhiên Thái Bình không hề lừa nàng, hiện tại toàn thân nàng lạnh như băng, cơ thể cứng đờ, linh khí sắp cạn, nhưng vẫn cố sống cố c.h.ế.t ép ra chút sức tàn.
Nàng nhìn thấy sơ hở trong thế thủ của Liễu Thế, đ.â.m kiếm vào!
Nhưng hắn có pháp bảo hộ tâm, mũi kiếm dù sắc đến mấy, vẫn chỉ chạm phải ánh sáng hộ thân “leng keng” một tiếng.
Nếu Kim Đan bị phá, cả đời này liền vô duyên với con đường tu tiên.
Liễu Thế trong lòng đại loạn, cảm giác bất thường cuồn cuộn như sóng gió.
Giờ phút này hắn đơn thương độc đấu, những người khác đã sớm bị Vân Nhàn dọn sạch. Hắn nghiến răng, gằn ra từng chữ:
“Ta là con một của chưởng môn Đao Tông. Ngươi tưởng chỉ bằng ngươi cũng dám…”
Xoẹt!
Vân Nhàn không chờ hắn nói hết, kiếm phong lạnh lẽo đ.â.m thẳng vào động phủ, linh khí như lũ tràn vào!
Kim Đan đang xoay tròn trong thân thể Liễu Thế rốt cuộc cũng phát ra một tiếng rạn vỡ vụn hoàn toàn.
Nàng phải để hắn nếm trọn kết cục giống Kiều Linh San ngày ấy.
“Nha đầu thối! Ngươi dám!!!” Liễu Xương hét to.
“A di đà Phật!!!” Minh Quang đại sư cũng kêu thảm thiết.
“Cá lớn nuốt cá bé, nhân chi bổn tính.”
Vân Nhàn lạnh nhạt nói, “Ngươi nói vậy, vậy thì học mà gánh vác đi.”
Nàng rút Khi Sương ra khỏi n.g.ự.c Liễu Thế, ánh mắt như nhìn một phế vật, khẽ buông một câu:
“Điều duy nhất ta không thể, chính là không thể tha ngươi.”
Thân hình cao lớn của Liễu Thế ngã sụp xuống.
Vân Nhàn đạp lên đầu hắn, nhẹ nhàng bước lên thang mây.
Bốn phía là tiếng người lao xao, là ánh mắt đổ dồn, là đủ loại cảm xúc ném về phía nàng.
Nàng cảm thấy trước mắt dần dần mờ đi, thành hai bóng chồng chéo.
Âm thanh mơ hồ, hơi thở đứt quãng, bước chân như bước vào mây, càng lúc càng nhẹ bẫng, càng lúc càng không chạm đất.
Cuối cùng, nàng đứng ở đỉnh núi.
Thiếu chút nữa trẹo chân.
Bí cảnh trong ngoài, vạn người chú mục, tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Khôi thủ đứng sừng sững bên cạnh.
Vân Nhàn vươn tay chạm đến, bị một luồng hồng quang đánh bật, suýt chút nữa ngã xuống vực.
Nàng cố ổn định thân hình, mặc cho m.á.u đã cạn, chỉ cảm thấy từ cổ trở xuống là một mảnh trống rỗng.
Lại một lần nữa, nàng nắm chặt lấy chuôi khôi thủ.
Thái Bình dồn toàn bộ sức lực cắn nuốt, tầng hồng mang bao phủ bên ngoài khôi thủ dần dần yếu đi, rồi ảm đạm, cuối cùng tan biến.
Trước mặt nàng là một thanh trường kiếm cổ xưa sắc đỏ như máu, nhìn qua sắc bén dị thường, đáng sợ dị thường.
Và cũng khác thường đến mức khiến người ta không dám lại gần.
Trên chuôi kiếm, một đôi mắt dài hẹp chậm rãi mở ra.
Con ngươi đỏ ngầu, lãnh đạm quét qua tất cả.
Khôi thủ nhận chủ – thiên hạ vô song.
Vân Nhàn siết chặt khôi thủ, nhìn xuống phía dưới, mở miệng:
“Còn ai không phục?”
Một mảnh tĩnh lặng đến c.h.ế.t lặng.
Đúng lúc ấy, Kỳ Chấp Nghiệp chợt thấy cổ họng đau rát, cúi đầu nhìn nơi đó có một vết cào nhỏ, m.á.u rỉ ra từng giọt.
Thì ra vừa nãy Vân Nhàn vọt qua trước mặt hắn, nhanh đến mức chỉ để lại một trận gió cuốn, nhưng lại để lại ký hiệu ở cổ họng hắn.
Lấy chỉ điểm yết hầu nghĩa là: ta muốn g.i.ế.c ngươi, sớm đã g.i.ế.c rồi.
Kỳ Chấp Nghiệp cong môi cười nhạt, ném pháp trượng xuống đất “leng keng” một tiếng.
Lợi hại thật đấy.
Cơ Dung Tuyết cũng âm thầm sờ cổ, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thu lại móng vuốt.
Chỉ có Tiết Linh Tú trầm mặc:
“…………”
Cắt? Mẹ nó cả ta cũng bị ‘cắt’ là sao? Ta chẳng lẽ còn định tranh với nàng chắc??
Trọng Trường Nghiêu khẽ nuốt nước bọt.
Ngay cả lúc tất cả mọi người đã buông bỏ, hắn cũng không thể lên tiếng.
Vân Nhàn…
Vân Nhàn, cứ như thế, uy vũ mà đứng giữa đỉnh cao, không một lời, không một cử chỉ thừa thãi.
Chợt Tứ Phương bí cảnh cùng ngoại giới phong ấn rạn vỡ, phương xa, dãy núi đại biểu Đông Giới phát ra kim quang, vách đá khắc hiện dòng chữ ghi danh đại chiến:
Khôi thủ Đông Giới Kiếm Các – Vân Nhàn.
Nhìn thấy mấy chữ lớn kia, Vân Nhàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó vô cùng dứt khoát ngất xỉu ngửa ra sau, rớt thẳng xuống vách núi.
Dù sao cũng sẽ có người đỡ, nàng đã tính kỹ rồi.
Quả nhiên, nàng vừa rơi xuống, Kiều Linh San lập tức lao tới, Tiết Linh Tú cũng theo sát.
Kỳ Chấp Nghiệp định vươn tay, nhưng gần nhất lại là Cơ Dung Tuyết, cũng đưa móng vuốt đón lấy.
Kết quả chẳng ai đỡ được.
Ngay khoảnh khắc bí cảnh tan vỡ, một đạo ánh đao của tu sĩ Phân Thần Kỳ giáng xuống!
Liễu Xương giận dữ gào lên:
“Ngươi dám!!”
Ánh đao kia bị một đạo kiếm ảnh lạnh thấu xương c.h.é.m nát!
Túc Trì từ hư không xuất hiện, tay vươn ra vững vàng ôm lấy eo Vân Nhàn, ngón tay siết chặt, đem cả người nàng giữ chặt trong lòng.
Mũi chân khẽ điểm, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Đẹp, đẹp đến mức trời đất oán hận.
Soái, soái đến mức thần người cùng phẫn.
Xuân Phương sư muội: “A a a a a a!!”
Diêu Tinh: “Giờ không phải lúc A a a đâu! Tình hình đang cực kỳ căng rồi đó!”
Tiêu Vu đứng bên cạnh, vừa nhìn vừa xoa… eo.
“…?”
Túc Trì không hiểu:
“Sư nương, sao vậy?”
Tiêu Vu: “Không sao. Con cứ tiếp tục ôm đi. Đừng để ý ta.”