Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 284: Để Lại Chứng Cứ

Cập nhật lúc: 2025-08-01 12:43:31
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dạ Mị Hương lập tức triệu hồi một cây roi dài phủ đầy gai nhọn, vung tay tấn công như xé gió, quất thẳng về phía mặt Vân Tranh.

Ánh mắt Vân Tranh lạnh băng, cô giơ tay bắt lấy roi dài, đồng thời vận linh lực trong lòng bàn tay để tránh thương.

Cả hai giữ chặt lấy cây roi, giằng co ai nhường ai.

Dạ Mị Hương cố rút roi, nhưng Vân Tranh giữ chặt buông. Nàng ngẩng đầu định chửi rủa, nhưng chạm đôi mắt đen lạnh lẽo , sắc mặt thoáng hoảng hốt, tay buông lỏng.

Vút!

Vân Tranh lập tức giật mạnh roi khỏi tay nàng, đảo đầu roi chút lưu tình quất ngược .

Bốp ——!

Roi đánh trúng vai Dạ Mị Hương, quần áo rách toạc, để lộ một vết thương đỏ rực.

“Ngươi dám đánh ! Vân Tranh, con tiện nhân —”

Bốp ——!

Lời dứt, roi tiếp tục vung xuống.

Dạ Mị Hương quất đến nóng rát khắp , giận dữ trừng mắt Vân Tranh — tiện nhân thật dám!

Nàng lập tức tụ lực định phản công, nhưng roi của Vân Tranh như mưa mà quất xuống, từng roi đều chuẩn xác rơi lên nàng, khiến nàng chỉ thể nhảy nhót né tránh, gào lên thảm thiết.

“A a a……”

Ở một bên, Lâu Sơ Nguyệt chứng kiến cảnh tượng , mặt lộ vẻ kinh ngạc, ngờ Vân Tranh thật sự dám động thủ với Dạ Mị Hương ngay lúc .

dựa theo tiếng kêu thảm thiết của Dạ Mị Hương, chẳng mấy chốc mấy khác trong linh thuyền sẽ thu hút đến đây…

Đến lúc đó, bất kể ai đúng ai sai, chỉ cần một bên xử phạt, nàng – Lâu Sơ Nguyệt – cũng thể là kẻ thắng cuộc cuối cùng.

Thế nhưng, nụ đắc ý của nàng nhanh chóng đông cứng .

Vì Vân Tranh ném một tấm phù văn kết giới bát phẩm, cách âm bộ khoang thuyền!

Nói cách khác, bên ngoài chuyện gì đang xảy nơi !

Lâu Sơ Nguyệt ánh mắt trầm xuống, lạnh trong lòng.

thể cách âm, nhưng Dạ Mị Hương chắc chắn sẽ tố cáo, còn nàng, Lâu Sơ Nguyệt, sẽ là nhân chứng chứng minh “hành vi ác độc” của Vân Tranh.

Tốt nhất là thương tích của Dạ Mị Hương càng nặng, thì hình phạt dành cho Vân Tranh sẽ càng nặng hơn.

Lúc , Dạ Mị Hương dùng tay che mặt, liên tục nhảy né roi. dù nàng tránh né cỡ nào, roi vẫn đánh trúng, như thể tính toán kỹ lưỡng.

“A a… Vân Tranh… Đồ tiện nhân, ngươi … A! Đau quá… đau c.h.ế.t mất…”

Tiếng hét thảm liên tiếp vang lên.

Sau khi quất Dạ Mị Hương mấy chục roi, Vân Tranh tiến lên, thô lỗ bắt lấy hai tay nàng, dùng chính cây roi dài trói chặt nàng .

“Vân Tranh! Thả ! Ngươi định gì?!”

Dạ Mị Hương điên cuồng gào lên.

Vân Tranh cúi đầu nàng, mà như : “Ngươi thích dùng roi đánh như , giờ roi quất lên , cảm giác thế nào?”

Dạ Mị Hương giận đến n.g.ự.c phập phồng, quần áo gần như rách nát, tóc tai rối bù, giống y như một mụ điên.

Nàng chỉ quen đánh , chứ nào ai dám đánh nàng?!

Cảm giác bỏng rát liên tục nhắc nàng rằng Vân Tranh đánh một trận tơi bời mà phản kháng nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-284-de-lai-chung-cu.html.]

Ánh mắt đầy căm phẫn, nàng gắt gao Vân Tranh: “Ngươi dám trói bằng roi, tử Thánh Viện cấm nội đấu! Nếu để viện trưởng chuyện , ngươi chắc chắn thoát tội !”

Vân Tranh nhếch môi, liếc sang Lâu Sơ Nguyệt đang một bên, như : “Lâu Sơ Nguyệt, ngươi thấy đánh nàng ?”

Lâu Sơ Nguyệt sững , thoáng do dự, cắn môi đáp: “Vân Tranh, ngươi đúng là đánh Mị Hương, chuyện thể chối cãi.”

“Haiz…” Vân Tranh khẽ thở dài, cúi đầu Dạ Mị Hương: “Tiểu thư Dạ Hương, ngươi với Lâu Sơ Nguyệt thiết ?”

Nghe tiếng gọi “tiểu thư Dạ Hương” đầy châm chọc, Dạ Mị Hương càng tức đến run : “Thân liên quan gì tới ngươi?!”

Vân Tranh sang với Lâu Sơ Nguyệt.

Tim Lâu Sơ Nguyệt bất chợt réo chuông cảnh báo. Nụ … rõ ràng mang thiện ý.

Vân Tranh tiếp: “Ta thấy hai chắc . Nếu , Lâu Sơ Nguyệt thấy ngươi đánh, như ngoài hề phản ứng?”

“Không chuyện đó!” Lâu Sơ Nguyệt vô thức phản bác.

Nghe , Dạ Mị Hương dần bình tĩnh , đầu Lâu Sơ Nguyệt, bắt chút hoảng loạn trong mắt nàng.

Vân Tranh lạnh: “Vừa nãy nàng một lời, rõ ràng chỉ xem hai đánh , chờ ngư ông đắc lợi.”

Thật trong lúc giáo huấn Dạ Mị Hương, Vân Tranh vẫn phân tâm quan sát nét mặt Lâu Sơ Nguyệt.

Quan hệ giữa hai , e là chỉ bằng mặt chứ chẳng bằng lòng.

Dạ Mị Hương trong lòng gieo hạt nghi kỵ và thù hận với Lâu Sơ Nguyệt, lạnh lùng liếc nàng một cái.

Lâu Sơ Nguyệt thấy thế cũng buồn giải thích thêm.

Sự thật rành rành, gì cũng khó cãi.

Vân Vũ

Huống chi, bản nàng cũng cảm thấy quan hệ giữa họ vốn chỉ là lợi dụng lẫn .

Dạ Mị Hương vùng vẫy thoát khỏi dây trói, lách cách, roi đứt rơi xuống đất, nàng lập tức dậy.

Giận dữ quát: “Vân Tranh, ngươi dám ly gián chúng ! Việc tối nay, nhất định bỏ qua!”

“Được thôi, cứ cáo trạng.” Vân Tranh mỉm .

Dạ Mị Hương và Lâu Sơ Nguyệt đồng loạt lộ vẻ nghi hoặc.

Vân Tranh bình thản đến thế?

Chẳng lẽ cô nghĩ chỉ vì vài phó viện trưởng chống lưng là thể gì thì ?

Buồn !

Hiện tại trong linh thuyền Một chỉ viện trưởng, các sư phụ đều ở đây!

Dạ Mị Hương vẻ mặt bình thản của Vân Tranh, lạnh giọng uy hiếp: “Nếu ngươi quỳ xuống dập đầu một trăm cái, thể suy nghĩ báo lên viện trưởng.”

Vân Tranh nhàn nhạt đáp: “Tùy ngươi.”

Lòng Dạ Mị Hương càng thêm nghi ngờ.

Sao cô vẫn bình tĩnh như ?

Vân Tranh nhướng mày: “Cùng chứ?”

Thấy cả hai gì, cô giơ tay vút một cái, một viên lưu ảnh tinh thạch từ góc khoang bay tay cô.

Vân Tranh giơ viên đá lên mặt hai , nhếch môi : “Từ lúc bước khoang, bắt đầu dùng lưu ảnh tinh thạch ghi hình chuyện. Bao gồm cảnh Dạ tiểu thư khiêu khích và chủ động tay.”

Nói đoạn, cô sang Lâu Sơ Nguyệt, ánh mắt sâu thẳm: “Trong đó cũng cả những biểu cảm ‘đặc sắc’ của ngươi, Lâu Sơ Nguyệt.”

Sắc mặt hai lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Loading...