Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 266: Bỏ rơi nhiệm vụ

Cập nhật lúc: 2025-08-01 12:42:36
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đứng lôi đài, Dạ Mị Hương thấy đủ loại lời bàn tán nghi ngờ, giễu cợt từ bốn phương tám hướng nhằm Vân Tranh, khóe môi nàng cong lên đầy đắc ý.

Dạ Mị Hương nhếch môi nhạt: “Vân Tranh, ngươi từng câu thịnh cực tất suy? Còn câu tường đổ ?”

Vân Tranh liếc mắt sang, ánh mắt dừng mặt nàng , nở nụ nhàn nhạt: “Tự nhiên là từng .”

Rồi nữa?

Không gì cả…

Dạ Mị Hương nghiến răng ken két, nàng cực kỳ căm hận vẻ mặt bình thản chẳng mảy may xúc động , đúng là khiến xé rách cái mặt của nàng .

Trưởng lão của phân viện Ngự Thú lên tiếng thăm dò: “Vân Tranh, ngươi xác định lựa chọn con thánh thú cấp sơ ?”

Vân Tranh gật đầu.

Ba vị trưởng lão của phân viện Ngự Thú vẫn mấy tin tưởng nàng thể khống chế con thánh thú cấp sơ . ngại là mỗi nàng đều vượt quá dự đoán, nên cuối cùng chỉ căn dặn vài điều cần chú ý, dặn nàng thật cẩn thận.

Con thánh thú cấp sơ mà nàng lựa chọn là một con báo lửa biến dị. Toàn lốm đốm, tháo bỏ tinh thần lực khống chế lập tức há miệng phun một ngọn lửa đỏ rực về phía Vân Tranh.

Vân Tranh giơ tay kết linh lực tạo kết giới ngăn chặn, dễ dàng hóa giải đòn tấn công .

Khóe môi nàng khẽ cong lên, hai tay nhanh chóng kết ấn linh lực.

Đây là pháp ấn ngự thú nàng học từ khác, giờ lấy con thánh thú báo lửa đối tượng thực hành luôn.

Chỉ là——

Lần đầu tiên thử nghiệm, nó chạy thoát.

Báo lửa vốn là loài linh thú tốc độ nổi bật, huống hồ đây là biến dị thánh thú, càng mạnh mẽ kinh !

Vân Vũ

Trong mắt nó hiện rõ một tia trào phúng mang đầy nhân tính, cổ họng phát tiếng gầm giễu cợt.

Vân Tranh cau mày, nàng hiểu nó đang gì.

Nó bảo: Lại một tên nhân loại ngu xuẩn trời cao đất dày! Khó khăn lắm mới rời khỏi thú viên, cứ giả vờ yếu thế, bất ngờ tập kích cho nó sợ vãi quần!

Nó tiếp tục gầm vài tiếng, cố ý để lộ một sơ hở rõ rệt ngay mặt nàng.

Dường như đang khiêu khích: Ngu ngốc, mau tay ?

Vân Tranh bật trong lòng, ánh mắt lạnh , hai tay kết ấn nhanh hơn, đồng thời còn sửa một nhỏ trong pháp ấn, khiến ấn pháp nháy mắt nâng lên thêm một bậc.

“Đi!”

Pháp trận ngự thú như tuyết trắng nở rộ đỉnh đầu báo lửa biến dị, linh lực mạnh mẽ xuyên thẳng thức hải của nó, chuẩn trói buộc tinh thần lực.

Báo lửa định nhảy tránh thì đầu bỗng nện xuống một luồng bóng đen, đầu nó một lực cực mạnh ép thẳng xuống đất.

“Ầm ——”

cảm giác như đầu chẻ đôi, tinh thần lực trong khoảnh khắc liền trói buộc.

Khế ước tạm thời kết thành.

Báo lửa biến dị trừng lớn đôi mắt.

Cả quảng trường lập tức ồ lên!

Vừa họ thấy gì?

Sau khi kết ấn ngự thú pháp, vốn dĩ con thánh thú báo lửa cơ hội chạy thoát. Vậy mà Vân Tranh đột ngột từ trời giáng xuống, nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u nó, hung hăng đập thẳng xuống mặt đất!

Tiếng động vang dội đến mức khiến cũng thấy đau đầu.

Quá tàn bạo!

Không chỉ xem choáng váng, cả những nhân vật cấp cao khán đài cũng sững sờ.

Bọn họ vội vã truyền âm hỏi Tiêu Hứa Mặc: “Ngự thú sư của các ngươi khi thi triển ngự thú pháp ấn thể đồng thời tấn công ?”

Tiêu Hứa Mặc cũng chấn động kém. Hắn từng thấy ai thể kết hợp khống chế pháp ấn tay công kích một cách hảo và nhanh chóng như thế!

Sau vài giây sững , lắc đầu đáp: “Chắc chắn từng thấy! Nói thật, ngay cả cũng phản ứng kịp tốc độ đó!”

Cuối cùng, giấu nổi kích động mà bổ sung thêm một câu: “Quả thực là thiên tài hiếm !”

Những khác xong, liếc , đều thấy rõ sự chấn động trong mắt đối phương.

Nha đầu … đúng là khiến thể thích!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-266-bo-roi-nhiem-vu.html.]

Lúc , lôi đài, Đông Phương Cảnh Ngọc cũng nhịn thêm vài về phía Vân Tranh. Ánh mắt vốn bình tĩnh như nước nay cũng thoáng xao động.

Là con gái của Minh Chủ Ngự Thú Minh, nàng dĩ nhiên hiểu rõ việc khống chế ngự thú pháp ấn chia tâm công kích thánh thú khó khăn đến nhường nào!

Việc vốn tưởng chỉ là một ý nghĩ điên rồ——

Vậy mà Vân Tranh !

Dạ Mị Hương như tạt gáo nước lạnh, lảo đảo lùi về vài bước, thể tin nổi.

Vân Tranh nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu báo lửa, “Đi, cõng vài bước.”

Dù báo lửa cam lòng, nhưng do quyền khống chế trong tay nàng, nó chỉ đành dậy trong tình trạng đầu óc vẫn còn choáng váng.

Nó gầm nhẹ một tiếng.

Chẳng lẽ đầu bổn đại gia đập nở hoa ?

Vân Tranh bật , đáp: “Không nở hoa, chỉ chảy tí m.á.u thôi.”

Báo lửa xong thì thấy yên tâm… nhưng ngay đó, nó trợn tròn mắt —— nàng, nàng suy nghĩ trong lòng nó?!

Nó kinh hoàng tột độ.

Vân Tranh định giải thích cho nó.

Sau khi cưỡi nó vài bước, nàng lập tức bảo nó dừng , tung nhảy xuống.

Ba vị trưởng lão phân viện ngự thú lập tức lao tới, hưng phấn hỏi:

“Vân Tranh, ngươi cách nào ?”

đấy, ngươi thế nào thế?”

“Chỉ dạy lão phu một chút !”

……

Vân Tranh mà chẳng hiểu họ đang gì. Làm cái gì?

Nàng ngơ ngác hỏi : “Ta ?”

Chẳng chỉ là kết cái pháp ấn ngự thú thôi ? Chẳng lẽ học một loại pháp ấn còn coi là “bản quyền” nữa ?

Không thể nào?!

Nghĩ như , nàng bắt đầu thấy chột .

“Ba vị trưởng lão…”

Còn kịp hết, thì tiếng Tiêu Hứa Mặc vang vọng cả khán đài, uy nghiêm và nghiêm khắc:

“Ba vị trưởng lão, hiện tại đang trong lúc khảo nghiệm, bỏ rơi nhiệm vụ!”

Ba vị trưởng lão xong liền chợt nhớ đang giám sát thí nghiệm. Họ hổ với Vân Tranh, lập tức , cúi thi lễ về phía khán đài: “Rõ!”

Rồi nhanh chóng trở vị trí của , tiếp tục công việc.

Vân Tranh ngơ ngác theo, đó cũng tự giác vị trí cũ.

Dạ Mị Hương nghiêng đầu liếc nàng, lạnh giọng : “Đừng tưởng ngươi hiểu mấy thứ đó thì tự mãn. Ta cũng là cao cấp ngự thú sư! Nhất định sẽ khiến ngươi giẫm chân!”

Nói xong, nàng nghênh ngang bước qua mặt Vân Tranh, bài kiểm tra.

Vân Tranh ngơ ngác: “……”

Rốt cuộc là đang xảy chuyện gì thế?

Sao ai cũng chỉ nửa câu bỏ dở?

Bên ngoài, Quân Phương trêu: “Tiêu Hứa Mặc, ngươi đột nhiên lên tiếng, chẳng lẽ là sợ mấy lão giành mất Vân Tranh?”

Tiêu Hứa Mặc thầm nghĩ: Tất nhiên , nếu ngại phận, cũng chạy đến hỏi nàng , thậm chí còn định kéo luôn xuống đài nữa chứ!

ngoài mặt nghiêm túc đáp: “Ta là đang giám sát khảo nghiệm, bọn họ bỏ rơi nhiệm vụ, chẳng lẽ thể một câu?”

“Cũng đúng.” Quân Phương cũng phản bác, dù trong tình huống như , rời bỏ nhiệm vụ là sai !

Một bên, Cố Vô Lam ủ rũ, nhíu chặt mày, giọng mang theo chút cô đơn: “Tổng cộng năm môn khảo nghiệm, vì Vân Tranh chỉ tham gia bốn môn, duy chỉ bỏ qua môn Luyện khí của ?”

Nam Bá Thiên lạnh nhạt : “Còn thể vì ? Vì nàng thích luyện khí.”

Loading...