Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 9: Cinderella 3
Cập nhật lúc: 2024-11-14 22:05:30
Lượt xem: 616
6
Bầu trời như một dòng sông xanh lộn ngược.
Trong veo, sạch sẽ, xanh thẳm vô cùng!
Sắp khai giảng rồi.
Với tâm trạng vui vẻ, tôi chui vào xe ngựa, khởi hành đến Học viện Ma thuật.
"Cinderella, con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia đâu rồi? Đồ lười biếng, xem ta có đánh gãy chân ngươi không! Người đâu? Rốt cuộc trốn ở đâu rồi?"
Tôi vén rèm xe lên, nhìn thấy Ella Chiêu cầm roi, đứng giữa bụi mù mịt mắng chửi.
Tôi đoán hắn nhất định rất vui, thoát khỏi củ khoai lang nóng phỏng tay Cinderella này.
Tôi và hắn nhìn nhau từ xa vẫy tay chào tạm biệt, chúc nhau may mắn.
...
Cinderella chui ra từ vali của tôi, cúi đầu như chú thỏ trắng ngoan ngoãn: "Mẹ Ella mà biết em đi học cùng chị, nhất định sẽ lột da em mất."
Đôi mắt to ngây thơ của cô ta tràn đầy bất an và sợ hãi.
Tôi thầm nghĩ: Hắn không dám lột da cô đâu, hắn sợ cô muốn c.h.ế.t luôn ấy!
"Yên tâm đi, chị sẽ bảo vệ em." Tôi hứa với cô ta: "Em không phải luôn muốn đi học sao? Nếu có thể tu luyện được ma pháp hệ trị liệu chính tông, em có thể làm bác sĩ kiếm tiền đấy!"
"Chị Charlotte, em muốn tu luyện ma pháp chiến đấu hơn, để thử thách ác long, giống như trong truyện kể ấy."
Tôi ho dữ dội.
Cái con nhỏ này, nó có biết hay không...
Chính nó là ác long đấy!
Tôi đưa cho Cinderella một chiếc bánh sandwich và một chai sữa tươi: "Chưa ăn sáng phải không? Chị đã chuẩn bị cái này cho em."
Con nhỏ biến thái ngoan ngoãn nhận lấy đồ ăn, e thẹn nói lời cảm ơn.
Xe ngựa chạy vun vút qua cánh đồng, lướt đi trong ánh nắng ban mai rực rỡ, một khung cảnh bình yên đẹp đẽ.
Tôi đang chạy về phía tự do của mình, còn cô ta đang chạy về phía địa ngục của mình.
Nhìn thiếu nữ vui vẻ thưởng thức bữa sáng, tôi thầm xin lỗi trong lòng.
Xin lỗi, Cinderella.
Chị phải giao em cho hiệu trưởng Học viện Ma thuật - Đại tế tư Quang Minh!
7
Đúng vậy.
Tôi và ngài hiệu trưởng đã liên lạc qua thư.
Điều kỳ lạ là: Ông ta là người tìm đến tôi trước.
[Charlotte thân mến,
Học kỳ tới tôi hy vọng em có thể dẫn em gái đến trường.
Đúng, chính là cô em gái bẩn thỉu, ngu ngốc chậm chạp trong miệng em.
Nhất định phải cẩn thận, cô ta là một kẻ nguy hiểm đấy…]
Khi nhận được bức thư đó, tôi chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi trong đầu: [Tại sao hiệu trưởng cũng biết Cinderella là kẻ nguy hiểm?]
Chẳng lẽ hiệu trưởng cũng là người chơi?
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-9-cinderella-3.html.]
Sau vài lần trao đổi thư từ, tôi và ngài hiệu trưởng đã đạt được thỏa thuận.
Tôi dụ dỗ con nhỏ biến thái đến trường, cố gắng dỗ dành nó, để nó từng bước bước vào pháp trận mà hiệu trưởng đã đặt ra cho nó. Sau đó bắt giữ nó!
Tôi làm vậy tuy tàn nhẫn nhưng là để bảo toàn tính mạng.
Sau khi đọc nguyên tác, tôi hiểu sâu sắc rằng, muốn chinh phục con nhỏ biến thái bệnh hoạn Cinderella này và có được chút lòng thương xót của nó là cực kỳ khó khăn. Nói là ảo tưởng cũng không quá!
Nếu lòng trắc ẩn nổi lên, tôi sẽ bị làm thành tiêu bản. Tất cả chúng tôi sẽ bị cô ta g.i.ế.c chết!
"Chị, chị đang nghĩ gì vậy?"
"Chị đang nghĩ đến tiêu bản..."
Nhận ra mình đã nói gì, tôi vội vàng che miệng lại.
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn tôi, cười khúc khích: "Chị, sao chị lại đoán được em muốn tặng chị tiêu bản bướm?"
Cô ta lấy ra một chiếc hộp gỗ từ trong ba lô, một con bướm cánh lam nằm trên nền nhung đen, c.h.ế.t rất đẹp.
Tôi: "..."
Nhìn thấy nó, tim tôi thắt lại, như nhìn thấy chính mình trong tương lai.
8
Lễ khai giảng kết thúc một cách nhàm chán.
Màn bắt nạt học đường ngu ngốc được vén lên.
Trong nhà ăn cổ kính nguy nga, cô tiểu thư quý tộc mặc áo choàng sang trọng đá vào Cinderella: "Này, con nhỏ ngu ngốc, cô chắn đường bổn tiểu thư rồi! Còn không mau quỳ xuống xin lỗi?"
Cinderella đau đớn nằm trên mặt đất, cơm canh trong đĩa đổ hết ra ngoài.
"Đồ ngu! Lillian tiểu thư bảo mày quỳ xuống xin lỗi đấy, còn không nhanh chân nhanh tay lên?"
Một tên tay sai tóc đỏ nhặt nửa bát canh còn lại, hất thẳng vào đầu Cinderella.
Rau và nước canh dính đầy đầu mặt thiếu nữ, nước canh chảy xuống theo tóc.
Khốn kiếp!
Nhìn thấy cảnh này từ xa, tôi tức đến nổ phổi!
Kể cả Cinderella là em gái tôi, dù cô ta chỉ là một người xa lạ đi ngang qua, tôi cũng phải ra tay nghĩa hiệp rồi.
Chưa kịp xông ra, tôi chợt thấy——
Trong đôi mắt đen láy của Cinderella lóe lên tia sáng nham hiểm, như thể giây tiếp theo cô ta sẽ xé bỏ lớp ngụy trang, vặn đứt đầu kẻ bắt nạt.
Nhưng...
Tia sáng nham hiểm đó chợt lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là sự kinh hoàng và uất ức.
Chậc~
Rõ ràng là một con nhỏ biến thái khát m.á.u nhưng lại cứ thích giả vờ là bông hoa nhài trắng tinh khôi duy nhất.
Thật không hiểu nổi cô ta.
"Không hiểu tiếng người sao? Hừ, vậy thì học tiếng chó sủa đi!"
Người nói là đại tiểu thư nhà Bá tước Lillian, là người mà thường dân như chúng tôi không thể chọc vào.
Nhưng tôi vẫn xông ra đỡ Cinderella dậy, lớn tiếng đáp trả: "Con chó nào ở đâu mà sủa to thế?"
"Ngươi——"
Chưa để cô ta nói xong, tôi rút cây đũa phép ra, dựa vào ký ức ít ỏi còn sót lại trong đầu, niệm thần chú: "Chít chít meo meo biến!"
Một luồng gió lạnh thổi qua, chẳng có gì xảy ra.