Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 8: Bảo Tàng Đại Anh 9
Cập nhật lúc: 2024-11-14 01:12:53
Lượt xem: 716
Chim lửa bất tử cau mày, dường như rất bất mãn với sự bình tĩnh của tôi.
Hắn ta cao giọng dụ dỗ: "Mau quỳ xuống dưới chân ta, l.i.ế.m sạch bụi đất trên mũi giày ta, trở thành tín đồ của ta! Ta sẽ hứa sau khi ngươi chết, sẽ hồi sinh vong linh của ngươi."
Tôi chẳng buồn để ý đến hắn ta, vỗ vai Lộc Văn Sanh: "Đến lượt chúng ta ra bài rồi."
Lộc Văn Sanh nhún vai, nắm tay trái thành nắm đ.ấ.m chống cằm, ho nhẹ một cách tao nhã: "Phoenix, ông đã thua rồi."
Tay phải cậu ta rút ra từ túi quần tây, đầu ngón tay kẹp một chiếc lông vũ màu vàng kim - Lông vũ bất tử!
Chiếc lông vũ thật sự, căn bản chưa từng bị cướp đi.
Khuôn mặt thiếu niên dần tan biến, xương cốt kêu răng rắc, giống như một tảng băng trồi lên từ đáy biển, khuôn mặt thật của cô ấy cuối cùng cũng lộ ra!
Chiều cao 176cm, tóc ngắn màu xám, đôi mắt sâu thẳm.
Tuấn tú thanh tú, cử chỉ phóng khoáng.
Cô ấy mới là Đông Phương Nhiên thật sự!
Còn Lộc Văn Sanh? Cậu ta căn bản chưa từng vào phó bản này!
Trước khi vào bảo tàng, Đông Phương Nhiên đã phát hiện có quỷ quái giả dạng mình.
Cô ấy tương kế tựu kế, nhân cơ hội giả làm Lộc Văn Sanh, tiếp cận "Đông Phương Nhiên" giả kia, ru ngủ quỷ quái.
Còn tôi...
Ngay từ lúc soát vé cho họ, tôi đã phát hiện ra con quỷ quái tiếp tân đã lừa tôi.
Kẻ giả mạo không chỉ là người chơi phương Tây, "Đông Phương Nhiên" này cũng là giả, còn "Lộc Văn Sanh" mới là Đông Phương Nhiên thật sự.
Xét cho cùng, kỹ năng ban đầu của tôi là "Nhìn Thấy Bình Luận".
Lúc tôi soát vé cho họ, bình luận trên kênh livestream của "Lộc Văn Sanh" liên tục gào thét phấn khích, kêu gào Nhiên thần giả trang giống quá...
Ở cửa bảo tàng, chúng tôi đã lặng lẽ trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu ý nhau.
Chính là vì khoảnh khắc này!
Phoenix ngây người.
Hắn ta vạn lần không ngờ tới lúc này chúng tôi vẫn có thể lật ngược tình thế.
Bình luận cũng ngây người như Phoenix.
[Chờ đã chờ đã! Não tôi rối loạn rồi! Lộc Văn Sanh mà tôi luôn cười nhạo hóa ra lại là Nhiên thần?]
[Vậy thì hàng loạt hành động ngu ngốc của Lộc Văn Sanh lúc nãy... Trời ơi, hóa ra hề là chính tôi sao?]
[Ặc, những tiếng "hahaha" chế giễu Lộc Văn Sanh lúc nãy, giờ tự vả vào mặt mình hết rồi!]
[A ba a ba a ba... ]
[Mấy người trên kia, tỉnh táo lại đi! Phe ta đã lật ngược tình thế rồi!]
[Hu hu hu! Nhiên thần đẹp trai quá! Lăn lộn phấn khích, hét lên sung sướng! A a a, tôi muốn sinh con cho Nhiên thần!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-8-bao-tang-dai-anh-9.html.]
Đông Phương Nhiên phóng khoáng đặt chiếc lông vũ vào lòng bàn tay tôi.
Cô ấy nghiêm túc nhìn vào mắt tôi: "Làm điều cô muốn làm nhất đi."
Mắt tôi ngấn lệ: "Ừm!"
15
Phoenix căm hận nhìn chúng tôi, nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi đã thắng trò chơi, có thể cút đi sống tiếp. Chúc mừng các ngươi, trong những phó bản sau này, đã có được một tấm kim bài miễn chết."
Hóa ra, hắn ta tưởng tôi và Đông Phương Nhiên tranh giành chiếc lông vũ này là vì bản thân mình.
Người đàn ông tóc vàng cười khẩy đầy nham hiểm: "Hừ ~ Nhưng các ngươi thắng trò chơi thì sao chứ? Nhìn bọn chúng kìa!"
Hắn ta chỉ vào những linh hồn được tạo thành từ các bảo vật quốc gia.
"Bọn chúng sẽ mãi mãi chịu khổ dưới chân ta, linh hồn của bọn chúng sẽ tan nát từng đêm! Còn các ngươi, mãi mãi bất lực!"
Tượng Đồng Cừu Đôi be be kêu thảm thiết.
Những hồn ma trong tranh 《Nữ Sử Châm Đồ》, dù phải chịu đựng nỗi đau linh hồn bị xé nát, nhưng không hề kêu đau một tiếng.
Váy áo của người phụ nữ trong Ngọc như ý bị quỷ quái xé rách...
Nhìn chúng, tôi như thấy ngàn năm cuồng phong đang gào thét thảm thiết.
Nhìn chúng, tôi như thấy vết thương của một nền văn minh cổ đại, đang rỉ máu!
Tôi nhìn chằm chằm Phoenix: "Chúng tôi sẽ g.i.ế.c ông, cứu bọn họ."
Phoenix như nghe được một chuyện cười hết sức nực cười, hắn ta nhìn cánh tay trái bị thương của tôi, nhìn vết thương ở bụng và vai Đông Phương Nhiên, ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Hai ngươi á? Chỉ bằng ngươi và Đông Phương Nhiên? Ha ha ha, kiến càng muốn rung cây! Các ngươi thế đơn lực yếu..."
Chưa đợi hắn ta nói xong, ánh mắt tôi lóe lên vẻ kiên định: "Chúng tôi không hề thế đơn lực yếu!"
Dưới ánh mắt khinh thường của hắn ta, tôi giơ chiếc lông vũ lên, hô vang tám chữ đã ấp ủ từ lâu.
"Trận chiến Lam Thành! Các anh hùng đã ngã xuống, trở về——"
Ánh sáng vàng chói mắt tỏa ra từ lòng bàn tay tôi, ánh sáng rực rỡ vô cùng!
Trên không trung xuất hiện từng vòng xoáy màu vàng kim.
Kim Tiền Báo dẫn đầu nhảy ra khỏi vòng xoáy, anh ta đắc ý hô lên: "Báo gia tôi lại nạp thêm 10 khẩu pháo Ý nữa rồi! He he, tôi vẫn chưa đánh đủ đâu!"
Đạn pháo gầm rú, đánh bay bảy tám con quỷ tốt, giải cứu những hồn ma trong tranh 《Nữ Sử Châm Đồ》.
Nguyễn Hiểu Dụ hai tay cầm s.ú.n.g nhảy ra thứ hai, một phát s.ú.n.g g.i.ế.c c.h.ế.t một con quỷ tốt, đạn không trượt phát nào!
Xúc tu của Trương Tam vung mạnh, quấn lấy tám tên lính quỷ, giải cứu người phụ nữ bị xé rách váy áo trong Ngọc như ý.
Tạ Đường, Thần Ẩn, Xuân Nhật Anh, Đoan Mộc Thanh, ông nội Tống Trường An, anh em sinh đôi nhà họ Bách Lý... 999 anh hùng đã hy sinh, lần lượt lao ra khỏi vòng xoáy!
Ở đâu thiếu áo?
Cùng chia sẻ chiến bào.
Nhà vua xuất quân, sửa sang giáo mác, cùng nhau báo thù!