Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 8: Bảo Tàng Đại Anh 5
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:12:45
Lượt xem: 567
Lộc Văn Sanh ngắt lời tôi: "Cô là Thần Ẩn, đúng không? A a a! Thì ra cô chính là người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng!"
"Cô chưa bao giờ livestream, lúc ẩn lúc hiện, làm công tác bảo mật tốt quá! Ngay cả khi tôi điều tra đến tận cùng, cũng không tìm thấy thông tin của cô, A Nhiên nói cô là một hòa thượng, hừ hừ, tôi biết ngay cô ấy lừa tôi!"
"Không ngờ Thần Ẩn đại nhân đứng thứ hai trên bảng xếp hạng lại là một cô gái đáng yêu như vậy!"
"Đôi mắt hoa đào của cô sáng như sao vậy! Tóc dài quá, dài đến tận eo! Đánh nhau còn lợi hại nữa chứ!"
"Thần Ẩn đại nhân, xin hãy gia nhập đội của chúng tôi! Xin cô, xin cô đấy…."
Tôi vội vàng ngắt lời cậu ta, cười tủm tỉm nói: "Tôi là Lý Khả Ái."
8
"Hả?"
Cậu ta như không nghe rõ, ngơ ngác hỏi lại tôi một câu: "Cô nói gì cơ?"
Tôi nghiêm túc nói: "Tôi là Lý Khả Ái."
Cậu thiếu niên ngây người há hốc mồm, như vừa nuốt phải một bóng đèn, miệng không khép lại được nữa.
"Cô nói cô là Lý Khả Ái, cô nói cô là Lý Khả Ái? Cô nói cô là..."
Cậu ta ngây ngốc lặp lại mấy lần, rồi như chợt hiểu ra: "A a a! Trời ơi trời ơi trời ơi, cô chính là Lý Khả Ái?"
Tôi gật đầu, cười hì hì bổ sung đúng lúc: "Đúng vậy, lúc trước ở cổng bảo tàng, người soát vé cho các cậu cũng là tôi đấy. Những lời cậu phàn nàn về tôi, tôi đều nghe thấy cả rồi."
Lộc Văn Sanh vừa mới hoàn hồn, lại một lần nữa đứng hình.
Cậu ta muốn nói gì đó nhưng bị suy nghĩ làm nghẹn họng, ho sặc sụa: "Khụ khụ khụ khụ..."
Ho đến nỗi mặt đỏ bừng, nước mắt cũng chảy ra.
[Ha ha ha, Ái Thần quá hư hỏng! Tiểu Lộc người ta vừa mới phản ứng lại, cô ấy lại tung chiêu!]
[A a a! Là ai đang kích động nhảy lên nhảy xuống như khỉ trên núi Nga Mi vậy, là tôi là tôi là tôi!]
[Ha ha ha ha ha, xem livestream của Tiểu Bạch Hoa không nên uống nước, tôi suýt nữa thì sặc chết.]
[Lầu trên chỉ bị sặc thôi, bạn cùng phòng tôi xem đến đoạn này kích động quá tu ừng ực nửa chai nước hoa! May mà dị năng của tôi là Bàn Tay Hoa Đà…]
[Yes! Đã quá đã quá! Vui đến mức muốn gặm cả ghế!]
[Trạng thái tinh thần của mọi người... Ha ha, ai không biết còn tưởng các bạn đang xem livestream kinh dị ấy chứ!]
...
"Cứu mạng—"
Lại một tiếng thét chói tai.
Một thanh niên ngoại quốc đẹp trai đang chạy trối c.h.ế.t trong bảo tàng.
Áo sơ mi của anh ta rách nát, chiếc áo choàng đỏ đầy lỗ thủng do bị thiêu đốt, mái tóc vàng óng ả cũng bị cháy xém một mảng.
Một quả bóng chày đang bốc cháy dữ dội đuổi theo anh ta với tốc độ như gió!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-8-bao-tang-dai-anh-5.html.]
Quả bóng chày đó...
Trông quen quá!
Tim tôi nhói lên: Hình như là của Tạ Đường!
Người chơi châu Âu tóc vàng nước mắt lưng chừng hét lớn về phía chúng tôi: "Trong số người chơi có quỷ quái! Đồng đội của tôi đều c.h.ế.t hết rồi!"
Lộc Văn Sanh đẩy đẩy cặp kính gọng đen, lấy lại bình tĩnh: "Anh ta tên là Nicholas, là quý tộc Đan Mạch, đứng trong top 50 bảng xếp hạng châu Âu. Giỏi thuật điểm kim, là kiểu người chơi nạp tiền."
Tiểu Lộc xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, cười trên nỗi đau của người khác: "Anh chàng này rất thích làm đẹp, nghe nói mỗi lần ra ngoài có thể chọn quần áo mất ba tiếng đồng hồ, đây là lần đầu tiên thấy anh ta ăn mặc te tua như vậy. Hi hi hi..."
Tôi giơ tay kết ấn: "Khảm quyết, Kết Giới Nước."
Một màn nước trong vắt bao phủ lấy ba chúng tôi, quả bóng chày lửa bị chặn lại bên ngoài.
Ngay sau đó—
Thiếu niên tóc bạc lặng lẽ xuất hiện ở góc cua hành lang, gương mặt nghiêng tinh xảo lộ rõ vẻ khinh thường.
Cậu ta vẫn đội mũ lưỡi trai như mọi khi, tay cầm gậy bóng chày, kiêu ngạo và đẹp trai.
"Tạ Đường!"
Tôi kinh hô thành tiếng, nước mắt dâng trào.
9
Tạ Đường là người bạn quan trọng của tôi!
Chúng tôi đã cùng nhau chiến đấu, vượt qua rất nhiều phó bản, nhưng ở vòng trước, "Trận chiến bảo vệ Lam Thành", cậu ấy đã hy sinh để bảo vệ người dân Lam Thành.
Tôi vào phó bản này, những người cần cứu bao gồm cả cậu ấy!
"Tạ Đường..."
Nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi.
Quả bóng chày đang cháy lao thẳng về phía tôi!
Bùm—
Nó đập vào bụng tôi, tôi dùng sóng khí đỡ lại nhưng vẫn bị đánh bay!
Một chiếc mặt dây chuyền ngọc bội bình an rơi xuống leng keng— Đó là Tạ Đường tặng tôi.
Trước trận chiến Lam Thành, cậu ấy nói hy vọng chiếc ngọc bội bình an này có thể bảo vệ tôi bình an vô sự.
Tôi bị đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu.
Lộc Văn Sanh lo lắng hét lớn: "Anh ấy không phải Tạ Đường! Là con rối!"
Quả nhiên, ngay sau đó, thiếu niên tóc bạc quay đầu lại, đôi mắt màu xám bạc đờ đẫn vô hồn.
Cơ thể cậu ta bốc cháy dữ dội, khóe miệng nhếch lên cười khẩy.
Cậu ta như một cái xác bị linh hồn tà ác điều khiển, như con rối dây bị người điều khiển giật dây, cứng đờ bước về phía chúng tôi.