Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 8: Bảo Tàng Đại Anh 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:12:44
Lượt xem: 731

Phùng Viên, là phi tần được Hán Nguyên Đế sủng ái, từng dùng thân mình đỡ gấu rừng, bảo vệ Hán Nguyên Đế thoát hiểm khi ông gặp nạn.

Cố Khải Chi thời Đông Tấn từng vẽ một bức "Tranh Nữ Sử Châm Đồ", bản gốc có mười hai đoạn, trong đó có một đoạn vẽ cảnh "Phùng Viên đỡ gấu".

Bản gốc của bức tranh này đã thất lạc nhưng bản sao thời Đường của nó được lưu giữ tại Bảo tàng Đại Anh, trở thành bảo vật trấn quán của bảo tàng!

Trong làn khói mờ ảo, một mỹ nhân mặc hoa phục đứng trước mặt chúng tôi.

Cô ấy là "hồn ma trong tranh Phùng Viên", không phải nhân vật lịch sử có thật.

Phùng Viên thần sắc điềm tĩnh, khí chất trầm ổn: "Nơi này chỉ có thể để hai vị tạm lánh, tránh thoát được 1 kiếp nạn mà thôi. Không bao lâu nữa, đám quỷ này sẽ tìm đến. Đến lúc đó chúng ta sẽ dẫn dụ chúng, hai vị nhân cơ hội chạy trốn đi!"

Trong làn sương mờ ảo, bóng dáng của những người con gái khác đang đứng dần hiện lên.

Tất cả đều là hồn ma trong tranh.

Tôi lo lắng cho họ: "Mọi người đánh lại được đám quỷ này sao?"

"Đánh không lại." Phùng Viên mỉm cười: "Nhưng không sao. Đám quỷ sẽ xé nát hồn phách của chúng tôi nhưng chỉ cần bức tranh không bị hủy, chúng tôi vẫn sẽ tụ hồn lại. Chuyện này..."

Cô ấy dừng lại.

Một cô gái hoạt bát trong làn sương mù tiếp lời: "Chuyện này xảy ra nhiều lần rồi! Hai vị thiếu hiệp cứ yên tâm, tuy đau nhưng chỉ cần có thể cứu mạng hai vị, chúng tôi không sợ!"

"Đúng, chúng tôi không sợ!"

Các cô gái đồng thanh nói, giọng nói trong trẻo như suối chảy róc rách.

Lòng tôi dâng lên một luồng ấm áp, m.á.u nóng sục sôi trong huyết quản.

"Mọi người đã bị đám quỷ xé nát nhiều lần rồi sao?" Tôi nghẹn ngào, nắm chặt tay: "Đêm nay tôi sẽ bảo vệ mọi người! Đêm nay, tôi nhất định sẽ tiêu diệt sạch đám quỷ, để mọi người không còn phải chịu nỗi đau tan nát hồn phách nữa!"

Phùng Viên kinh ngạc nhìn tôi, nước mắt lưng tròng.

7

Tôi nắm lấy dải vải trên người Lộc Văn Sanh, giật mạnh! Cậu ta như đang nhảy múa, xoay tít mấy vòng.

Sau khi thoát khỏi lớp vải quấn xác ướp, thiếu niên hoa mắt chóng mặt ngồi bệt xuống đất: "Cảm ơn... Ối trời, chóng mặt quá!"

Nhưng cậu ta nhanh chóng hoàn hồn, hiến kế: "Quỷ ảnh, lấy bóng của con người làm thức ăn. Ăn hết bóng, sẽ ăn luôn linh hồn của con người. Muốn tiêu diệt chúng, trọng điểm là ánh sáng."

"Ánh sáng?" Tôi nghiêm túc hỏi: "Chúng sợ ánh sáng à?"

Lộc Văn Sanh đẩy đẩy cặp kính gọng đen: "Không phải! Có ánh sáng mới có bóng, có thể nói 'ánh sáng' là điều kiện để 'bóng' tồn tại."

Tôi hiểu ngay: "Vậy nên, tôi cần phải tắt 'đèn'!"

Tắt đèn.

Không chỉ đèn trong bảo tàng, mà là tắt hết mọi 'ánh sáng'!

Để nơi đám quỷ ảnh tồn tại, chìm vào bóng tối tuyệt đối.

Lộc Văn Sanh làm mồi nhử, nhảy ra khỏi "Tranh Nữ Sử Châm Đồ".

“Ông ở đây, có giỏi thì đến bắt ông này!" Cậu ta vênh váo khiêu khích đám quỷ ảnh.

Nhe nanh múa vuốt, vẻ mặt cực kỳ đáng ghét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-8-bao-tang-dai-anh-4.html.]

Quả nhiên!

Đám quỷ ảnh đen sì đang lục soát khắp nơi, như chuột lớn ngửi thấy mùi thơm, từ bốn phương tám hướng, với tư thế kỳ quái và tốc độ nhanh như chớp, men theo trần nhà, tường và sàn nhà lao về phía cái bóng dưới đất của Lộc Văn Sanh!

"Khôn quyết, Triệu Hồi Bóng Đêm!"

Trong nháy mắt—

"Bóng tối" như mực đen lan ra từ xung quanh cái bóng của Lộc Văn Sanh!

Một số quỷ ảnh kêu thảm thiết bị bóng tối nhấn chìm, một số khác hoảng hốt bỏ chạy.

Nhưng chỉ 5 giây sau!

"Bóng tối" lan ra khắp khu trưng bày, cả thế giới chìm vào bóng đêm tuyệt đối!

"A a a a!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong bảo tàng.

Một lúc sau, tôi xua tan bóng đêm.

Trong khu trưng bày mờ ảo, yên tĩnh không một tiếng động.

Đám quỷ ảnh biến mất sạch!

Còn tôi, mỉm cười đứng trước mặt Lộc Văn Sanh, đưa tay về phía cậu ta.

Thiếu niên vừa thoát chết, vừa sợ vừa phấn khích nhìn tôi, ánh mắt sáng rực.

"Giỏi quá, nữ thần! Chiêu này tôi chưa từng thấy bao giờ!"

"Tôi chân thành thay mặt Đông Phương Nhiên mời cô gia nhập đội của chúng tôi!"

"Đội của chúng tôi là top khu vực châu Á đấy! Top 10 bảng xếp hạng châu Á trừ Thần Ẩn và Phượng Ngọc Cầm ra, toàn là người của đội chúng tôi!"

"Thế nào? Hấp dẫn lắm đúng không?"

"Cô đứng thứ mấy trên bảng xếp hạng vậy? Kỳ lạ thật! Cô giỏi thế này, sao tôi chưa từng nghe nói đến cô nhỉ?"

"Hừ hừ, A Nhiên ngu ngốc đó lại mời một người mới tên Lý Khả Ái vào để kéo chân chúng tôi..."

"Nhưng tôi! Tôi lại đào được bảo bối là cô trong phó bản, tôi mới là chuyên gia đào vàng của đội chúng tôi, oa ha ha ha..."

Cậu ta lải nhải mãi không thôi, cuối cùng cũng nhớ ra hỏi một câu: "Đúng rồi, cho hỏi cô tên gì?"

Dân mạng đã cười lăn cười lộn từ lâu.

[Ha ha ha ha, Lộc Văn Sanh có phải hạng 7 trên bảng xếp hạng thật không vậy? Với cái IQ này mà cũng lên được bảng xếp hạng à?]

[Không biết IQ cao đến đâu nhưng chức vô địch nói nhiều nhất mà không trao cho cậu ta thì tôi không phục!]

[Trời ơi, cười ra nước mắt rồi! Cậu ta có biết người đứng trước mặt chính là Lý Khả Ái mà cậu ta đã mắng nhiếc vô số lần không nhỉ?]

[Nhanh lên! Van xin đấy, Tiểu Bạch Hoa mau hét to tên cô ra đi, tôi muốn xem vẻ mặt cậu ta méo xệch kìa!]

[A a a a nhanh lên! Xin cô đấy, tôi sốt ruột muốn chết! Tôi là vua sốt ruột đây này! Chờ xem Lộc Văn Sanh bị bẽ mặt cả tối rồi!]

Tôi không nhịn được cười.

Ngước nhìn đôi mắt b.ắ.n ra tia lửa hưng phấn của cậu thiếu niên.

"Thật ra tôi chính là..."

Loading...