Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 7: Trận Chiến Bảo Vệ Lam Thành 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-11 08:55:12
Lượt xem: 687

Theo thông tin mà Tống lão gia gia cung cấp, con quỷ này giỏi về "lửa".

Nếu có thể đánh nhau một trận không kiêng dè, tôi có 100 cách để diệt hắn!

Nhưng đây là thư viện...

Thời chiến, rất nhiều tài liệu lưu trữ bị thiêu hủy trong chiến tranh, hoặc bị bọn cướp cướp bóc.

Một vị quản lý thư viện từng gào thét kêu gọi: "Bảo vệ tài liệu, cũng quan trọng như bảo vệ đất nước!"

"Đất nước bị xâm lược, còn có thể giành lại, sách vở bị hủy hoại, vĩnh viễn không thể khôi phục!"

Từng chữ từng chữ như máu, khiến người ta đau lòng.

Tôi siết chặt nắm đấm, đã đến đây rồi, tôi nhất định sẽ không để nền văn minh 5000 năm bị thiêu rụi trong chiến tranh!

Không thể đánh nhau ở đây!

Tốt nhất là dụ Cung Cưu Xích đi chỗ khác.

9

Đúng lúc này, một tiểu nhân giấy quay trở lại.

Nó nhanh nhẹn bò lên vai tôi, ghé vào tai tôi líu ríu - hóa ra "thuốc nổ Quỷ Hỏa" lại được đặt một cách công khai trên giá sách tầng 4 của thư viện. Quỷ quái đã dùng thuật che mắt để biến thuốc nổ thành một dãy sách.

Thật gian xảo!

Tôi cười tủm tỉm, ngoắc tay với Cung Cưu Xích: "Lại đây, chúng ta chơi một trò chơi."

Hắn ta nhìn tôi đầy cuồng nhiệt, cười khùng khục: "Ta đói rồi."

Mặc dù đám con ngươi đỏ m.á.u đang nhìn chằm chằm vào tôi nhưng tay hắn ta lại giống như dây chun, kéo dài ra vô tận, túm lấy một người đang đọc sách định nhét vào miệng!

Hành vi khủng bố này khiến mọi người la hét kinh hãi.

"Càn quyết, Thất Tinh Long Uyên!" Tôi vội vàng niệm thần chú.

Từ trong lá bùa vàng kim lấp lánh bay ra một thanh bảo kiếm chói mắt, xoẹt một cái c.h.é.m đứt tay con quỷ.

Con quái vật kêu lên đau đớn, nhanh chóng mọc ra tay mới, gầm rú lao vào cắn tôi.

"Tốn quyết, Trói Buộc!"

Những dây leo bay ra từ hư không quấn chặt lấy hắn ta, tôi định ném hắn ta ra ngoài cửa sổ.

Nhưng trong mắt hắn ta phun ra ngọn lửa nóng bỏng, thiêu cháy dây leo của tôi, dây leo lập tức hóa thành tro tàn.

Hắn ta như nhìn thấu ý định bảo vệ sách vở của tôi, nhất quyết không chịu rời khỏi thư viện.

"Chạy mau!" Tôi hét lớn với đám học sinh.

Ai ngờ đám người đọc sách này lại đầy nhiệt huyết nói: "Chúng tôi giúp cô!"

Tôi: "..."

Bất đắc dĩ, tôi đành phải vung dây leo trói đám người này lại thành một bó, ném ra ngoài cửa sổ.

Tôi nhắm mắt hít sâu một hơi, trong lòng đã có chủ ý: "Cấn quyết, Vạn Trượng Trần Ai!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-7-tran-chien-bao-ve-lam-thanh-5.html.]

Trong nháy mắt, vô số bụi đất tụ lại, tạo thành bức tường kiên cố bảo vệ sách vở trong thư viện.

Đất có thể ngăn cách lửa, lại không giống như nước sẽ làm hư hại giấy tờ.

Chỉ có thể làm vậy trước đã.

Hai chúng tôi liều mạng đánh nhau.

Quỷ quái dùng lửa tấn công, nếu tôi dùng nước, pháo đài bằng đất sẽ biến thành bùn mất.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên đuổi theo hắn ta khắp thư viện, thỉnh thoảng lại phải né tránh những quả cầu lửa mà hắn ta ném ra.

Tôi vừa đánh nhau vừa phải kiêng dè, thật sự là tiến thoái lưỡng nan!

Cuối cùng, tôi dồn hắn ta vào góc c.h.ế.t ở tầng 4.

"Cô không dám dùng nước." Hắn ta cười khùng khục, đám con ngươi đỏ đều nheo lại một cách đắc ý: "Bảo kiếm của cô có thể làm ta bị thương nhưng không thể g.i.ế.c ta."

Đúng vậy, dù có c.h.é.m hắn ta, hắn ta cũng sẽ mọc ra m.á.u thịt một cách điên cuồng.

Tôi cười tủm tỉm, thu bảo kiếm về.

"Tôi không dùng kiếm, không dùng nước, đương nhiên càng không dùng lửa."

"Người muốn phá hủy sách vở, phá hủy di sản mà tổ tiên để lại cho chúng tôi..."

"Vậy thì để tổ tiên của người Hoa chúng ta xử lý mày, không còn gì tuyệt vời hơn!"

Cung Cưu Xích cười nhạo nhìn tôi: "Hahaha cô bị ta bức đến ngốc rồi sao? Tổ tiên của cô, đã sớm hóa thành tro bụi rồi!"

Tôi ngừng cười, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng.

Đây là lần đầu tiên tôi thử triệu hồi theo cách này nhưng tôi vô cùng chắc chắn rằng mình nhất định sẽ thành công.

Tôi giơ tay niệm thần chú.

"Tay cầm bút, điều khiển mây gió, sức mạnh xuyên qua vạn năm, cạn kiệt hồn quốc."

"Hồ mực bay ra cá Bắc Minh, ngòi bút g.i.ế.c sạch giặc trong thành."

Trong nháy mắt, pháo đài bằng đất lung lay.

Hàng trăm nghìn cuốn sách tự động lật giở, vô số "chữ Hán" như có linh hồn bay ra! Dày đặc!

Chữ triện, chữ lệ cổ kính, chữ hành thư uyển chuyển.

Chữ Khải trang nghiêm xếp thành một hàng chữ đen khổng lồ - "Chỉ mong sóng yên biển lặng".

Chữ thảo cuồng phóng ném ra hai câu đầy căm phẫn - "Kẻ nào xâm phạm bờ cõi, ức h.i.ế.p dân ta, tất tru diệt"!

Trong chớp mắt, vô số chữ Hán giống như gió cuốn mây tàn, điên cuồng xuyên qua m.á.u thịt của con quái vật!

Mực b.ắ.n tung tóe, ngăn cản sự hồi phục của m.á.u thịt một cách sinh sôi nảy nở.

Giết địch lúc này giống như rồng rắn bay múa, phóng khoáng mà cuồng dã.

Trong cơn đau đớn tột cùng, Cung Cưu Xích phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, cuối cùng hóa thành vũng m.á.u bẩn.

...

Loading...