Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 4: Khách Sạn Quý Phi 1
Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:06:42
Lượt xem: 1,328
Tôi sống trong game kinh dị.
Tôi hát karaoke, quỷ đầu lâu tranh microphone với tôi.
Tôi ăn cơm, yêu quái trong gương rót nước cho tôi.
Tôi chỉ đông, chúng nó không dám đi tây.
Tôi bảo dắt chó, chúng nó không dám đá gà.
Những người chơi khác mắt chữ O mồm chữ A: "Cái đệt, cô là tổ tông của bọn chúng đấy à?"
1
Tôi đứng ở lối vào phó bản "Khách sạn Quý Phi", một gã đàn ông vai u thịt bắp đeo dây chuyền vàng va phải tôi.
Hắn ta phì phèo điếu xì gà, xung quanh vây quanh năm sáu tên đàn em.
Bọn chúng gọi hắn là Báo gia.
Báo gia khinh bỉ liếc nhìn tôi, nhả ra một vòng khói: "Nhóc con, phó bản cấp 4A không phải chỗ cho loại con nít ranh như cô chơi đâu."
Tôi mặc kệ hắn, tập trung nghiên cứu lối vào trò chơi.
Mỗi lối vào phó bản đều là một xoáy nước lơ lửng giữa không trung, xoáy nước của "Khách sạn Quý Phi" có màu vàng nhạt, bên trong vang lên tiếng hát hí khúc ngân nga.
Thấy tôi không lên tiếng, Báo gia nhẫn nại nói: "Gọi một tiếng ông nội, vào phó bản ông đây sẽ bao che cho cô!"
Đám đàn em đi theo hắn cũng phụ họa: "Con nhóc đừng có không biết điều, Báo gia là nhân vật xếp hạng 998 trên bảng xếp hạng đấy!"
"Đây là phó bản cấp 4A! Cô tự vào đó thì sống không quá một giờ đâu!"
Tôi cười tủm tỉm nói: "Không cần đâu."
Nói xong, nhấn nút đăng nhập, nhảy vào xoáy nước.
Bọn chúng chửi rủa rồi vội vàng theo vào.
"Đã đủ 50 người chơi, phó bản 'Khách sạn Quý Phi' chính thức mở ra!"
"Đâu trản tiếu trường ca, đại mộng bất phục tỉnh."
"Chúc các người chơi ở Khách sạn Quý Phi, ngủ một giấc trăm năm."
Giấc mộng chẳng tỉnh?
Ngủ một giấc trăm năm?
Rõ ràng là nguyền rủa người ta c.h.ế.t mà nói nghe văn vẻ thế.
...
Tôi tên là Lý Khả Ái, là một nữ đạo sĩ trẻ tuổi của thế kỷ 21.
Sư phụ tôi là chưởng môn Tiêu Dao Tông trên núi Phù Mộng, tôi tinh thông chú quyết, phù lục và thuật triệu hồi, lại còn sở hữu tiên cốt.
Tôi siêu mạnh!
Ngay cả sư phụ cũng từng bị tôi đánh rụng hai cái răng cửa.
Để giúp sư tỷ trả nợ, tôi nhận lời mời của game kinh dị, bước chân vào không gian trò chơi bí ẩn này.
Thắng, sẽ nhận được một khoản tiền lớn.
Thua, đương nhiên là mất mạng.
Những ngày tháng l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi dao, tôi thấy cũng khá thích thú (hăm hở.jpg)
2
Đêm khuya tĩnh lặng.
Tôi nằm trên chiếc giường lớn trong khách sạn, tay nắm chặt thẻ phòng số 414.
414, c.h.ế.t đi c.h.ế.t đi.
Thật xui xẻo.
"Ting—"
Hệ thống thông báo: "Chào buổi tối các người chơi, vui lòng nhấp để xem giới thiệu về khách sạn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-4-khach-san-quy-phi-1.html.]
Tôi lật người, cầm lấy cuốn sổ tay hướng dẫn đặt trên tủ đầu giường.
[Khách sạn Quý Phi tọa lạc tại số 444 Quỷ nhai, đã bị bỏ hoang trăm năm.]
[Truyền thuyết kể rằng, những vị khách trọ lại Khách sạn Quý Phi đều không thể nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.]
[Những vị khách c.h.ế.t đều có biểu cảm méo mó, như thể đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh hoàng trước khi chết...]
[Lời khuyên thân thiện: Đêm đã khuya, tuyệt đối đừng soi gương.]
Toàn là mấy trò cũ rích!
Trong mười cái khách sạn ma ám, tám cái không được soi gương, chín cái vòi nước chảy ra máu, cái nào cũng khiến khách trọ không sống nổi qua đêm!
Không thể nào có chút sáng tạo mới mẻ à?
Tôi chán ghét ném cuốn sổ tay hướng dẫn đi, bắt đầu quan sát cách bài trí trong phòng.
Nhắc nhở tôi đừng soi gương, vậy mà trong phòng toàn là gương... trần nhà, đầu giường, đối diện giường, chỗ nào cũng có, riêng nhà vệ sinh đã có tới tám cái!
Không soi? Được thôi!
Tôi giơ tay niệm chú: "Chấn quyết, Lôi Đình Chi Nộ!"
Rắc rắc rắc, toàn bộ gương trong phòng đều vỡ tan.
Những tấm gương vừa chảy m.á.u vừa gào thét: "Đau đau đau đau đau!"
Dòng bình luận trên kênh livestream cười ầm lên.
[Hahaha Tiểu Bạch Hoa bạo lực quá, tôi thích!]
[Tiểu Bạch Hoa còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, tôi thỉnh thoảng còn phải nhỏ vài giọt nước mắt thương cảm cho ma quỷ nữa.]
...
Tôi chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
Mảnh gương vỡ phía trên bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh phản chiếu khuôn mặt tôi.
Tôi cúi xuống rửa mặt, nhưng "tôi" trong gương lại không cúi xuống, mà đang nhìn chằm chằm vào tôi với nụ cười quái dị.
Cười, cười, rồi bàn tay của nó thò ra từ trong gương... những móng vuốt sắc nhọn sắp chọc vào da đầu tôi!
Tôi tóm lấy tay nó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào "bản thân" trong gương: "Móng tay đẹp thế này, sơn màu đỏ rượu vang chắc sẽ đẹp lắm."
Yêu quái trong gương đỏ mặt: "Thật á?"
Tôi kéo nó ra, ấn ngồi xuống giường.
Lục tìm trong túi đồ trang điểm lấy ra lọ sơn móng tay mới mua, nắm lấy bàn tay xanh xám của nó sơn móng tay cẩn thận.
[Chuyện gì đang xảy ra vậy? Game kinh dị sao lại biến thành livestream làm nail rồi?]
[Tôi là một thằng con trai m.á.u lửa, nửa đêm không chơi game, lại ngồi xem sơn móng tay? Mà này, hình như tôi học được rồi đấy!]
[Chán quá! Tôi phải sang xem Đường Thần bắt ma thôi, tạm biệt mọi người nhé!]
Sơn xong móng tay, Yêu quái trong gương giơ móng vuốt lên ngắm nghía hồi lâu, đôi mắt xanh đục lấp lánh.
Đột nhiên, nó ôm đầu kêu lên, gáy đầy máu.
À, là do tôi lúc nãy c.h.é.m đấy.
Tôi cho nó uống một viên thuốc, vết thương liền lại ngay trước mắt.
Ánh mắt nó nhìn tôi tràn đầy sùng bái, cảm kích đến mức luống cuống tay chân.
Tôi véo má nó: "Để tôi ngủ ngon một giấc được không?"
Yêu quái trong gương ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ!"
[Làm gì đấy, làm gì đấy (giọng Thiên Tân)! Cái sấm sét đó là cô c.h.é.m đấy hả!]
[Một roi một kẹo, Tiểu Bạch Hoa khéo quá...]
[Ma ơi! Tỉnh táo lại đi, mày bị Lý Khả Ái thao túng rồi!]
Tôi ngáp một cái, chui vào chiếc chăn lông vũ ấm áp.
Phải nói, cái đệm Hästens đắt tiền này đúng là thoải mái thật!