Tôi bật cười:
"Sai rồi, là ông từng trải nhiều hơn 'cơm' ta từng ăn ấy.”
"Câu tiếp theo là cây cầu ông đi qua, còn nhiều hơn con đường ta từng đi.”
"Những lời ông muốn nói, ta đã giúp ông nói xong rồi, xin phép nhường đường!"
Tôi vừa định đi.
Thì nghe thấy từ phía đầu thôn phía đông, truyền đến một trận trống nhạc trang nghiêm! Một luồng khí tức khá mạnh mẽ đang cuồn cuộn ở phía xa.
"Quan chủ đến rồi!" Tống Kính Văn kích động nói.
Tất cả đạo sĩ đều lộ vẻ vui mừng, reo hò.
Tống Kính Huyền suýt nữa thì nhảy dựng lên khỏi cáng: "Tốt quá! Thôn Hồng Đậu được cứu rồi! Tất cả mọi người đều được cứu rồi!"
Hắn vui mừng còn không quên cà khịa tôi:
"Tiểu cô nương, hôm nay coi như cô nương may mắn, được mở mang tầm mắt rồi!”
"Quan chủ nãi nãi của Phù Sinh Quan chúng ta là tróc quỷ sư đệ nhất thiên hạ!”
"Bà ấy khi còn trẻ được thần nhân điểm hóa, học được bí kỹ, sáng lập Phù Sinh Quan, đến bọn ta đã là đệ tử đời thứ tư.”
"Ngươi mà so với chúng ta, thì cũng giống như chúng ta so với bà ấy, đều là kiến càng so với cây đại thụ!"
Đang nói chuyện, kiệu hoa ở đầu thôn đã nhanh chóng đi đến trước mặt chúng tôi.
Hoàng hôn rực lửa, một lão bà uy nghiêm trang trọng ngồi ngay ngắn trên kiệu, hai bên mỗi bên có tám người ngự phong nâng kiệu, phía sau lại có tám người khác tấu nhạc – đó không phải là tiếng nhạc bình thường mà là linh âm siêu độ cho vong hồn.
Tóc lão bà bạc trắng, tóc búi cao.
Trên mặt nếp nhăn chằng chịt, dường như đã hơn trăm tuổi.
Hoàng hôn rực lửa, nhuộm đỏ tóc, khuôn mặt bà... Nhưng điều thu hút nhất là đôi mắt kia, trong veo lấp lánh, vừa từ ái lại vừa nghiêm nghị.
Đệ tử Phù Sinh Quan thấy bà, đều quỳ xuống hành lễ, ngay cả Tống Kính Huyền trên cáng cũng giãy giụa muốn bò dậy.
"Đứng lên đi."
Quan chủ khẽ nâng tay, nói với đám người đang quỳ rạp.
Giọng bà trầm ổn, tự mang uy nghiêm.
Nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn tôi, dính chặt trên mặt tôi.
Ánh mắt từ từ ái chuyển sang chấn động nhẹ rồi đến căng thẳng, đến chấn động mạnh, đến không thể tin nổi, đến kích động, đến dịu dàng chân thành, đến rưng rưng nước mắt, đến nước mắt tuôn rơi...
Tất cả mọi người đều kinh ngạc và hoang mang nhìn bà.
Tôi cũng không hiểu.
"Ngài là Lý Khả Ái?" Quan chủ nãi nãi hỏi.
Tôi gật đầu: "Bà bà nhận ra ta sao?"
Bà khóc.
Bà chống cây gậy đầu rồng, run rẩy, lảo đảo bước nhanh ra khỏi kiệu.
Bịch –
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-25-hong-dau-quai-dam-8.html.]
Bà quỳ xuống trước mặt tôi!
"Sư phụ, nhiều năm không gặp, xin nhận của đồ nhi một lạy!"
Đệ tử Phù Sinh Quan đồng loạt hít một hơi khí lạnh.
Họ nghi hoặc nhưng không dám hỏi.
Tống Kính Huyền càng trợn mắt há mồm, trực tiếp lăn xuống khỏi cáng.
Tôi ngây người một lát, chợt nhớ ra bà là ai.
Tôi cúi xuống, vuốt ve đỉnh đầu bà, đỏ hoe mắt: "Thì ra là ngươi, nhiều năm không gặp, ngươi đã lớn thế này rồi."
15
Nàng ấy là Tiểu Thúy.
Là tiểu nha hoàn mà tôi gặp trong phó bản "Phù Dung Diện".
Năm đó nàng ấy mới mười lăm tuổi, làm chút việc vặt ở hậu viện của Đoạn phủ, ngơ ngơ ngác ngác nhưng lại may mắn dùng lá bùa sấm sét tôi tặng mà c.h.é.m c.h.ế.t boss của phó bản – một lão thái giám nham hiểm độc ác.
Thấy nàng ấy có chút thiên phú, khi chia tay, tôi đã vẽ bùa sấm, bùa nước, bùa lửa, bùa gió, mỗi loại vài lá tặng cho nàng ấy, trong bốn loại bùa ẩn chứa bốn loại chú quyết Chấn, Ly, Khảm, Tốn.
Vẽ xong, lại dạy nàng ấy cách sử dụng.
Không ngờ nhiều năm trôi qua, nàng ấy đã trở thành tôn trưởng một phương.
Tiểu Thúy bây giờ gọi là Thúy Phu Nhân.
Nàng ấy lau nước mắt, ra lệnh cho đệ tử: "Còn không mau quỳ xuống, gọi Tổ sư nãi nãi!"
Đệ tử Phù Sinh Quan lại rầm rầm quỳ xuống: "Bái kiến Tổ sư nãi nãi!"
Bình luận bùng nổ.
[Không ngờ lại được chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ như vậy! (ngơ ngác.jpg)]
[Ha ha ha buồn cười nhất là biểu cảm của Tống Kính Huyền, ngoài ngơ ngác ra thì có ngơ ngác.]
[Hắn trông có vẻ như một lúc nữa cũng chưa hoàn hồn lại được, ha ha ha ha làm sao bây giờ, buồn cười quá đi mất!]
[Mọi người đều thấy buồn cười, sao tôi lại thấy muốn khóc thế này! (nước mắt tuôn rơi.jpg)]
[Tôi cũng muốn khóc! Cuối cùng họ cũng gặp lại nhau rồi!]
[Huhu, đừng nói nữa! Tiểu Thúy đã đợi Lý Khả Ái bao lâu rồi!]
[Cô ấy đã đợi cô một trăm năm! Đủ một trăm năm!!!]
Một trăm năm, là khoảng thời gian dài đằng đẵng biết bao.
Đó là cả một đời người.
16
Lúc này, Nguyễn Chi Chi và hoa khôi hoảng hốt chạy tới.
Họ mặt mày kinh hãi, lắp ba lắp bắp nói với tôi... Lại có một con yêu quái dây leo đến nhà trưởng thôn bắt cô phóng viên đi rồi!
Yêu quái dây leo, đều là thủ hạ của Đông Yêu Vương.
Được lắm, Đông Yêu Vương, nợ cũ nợ mới chúng ta tính chung một thể!
Tất cả mọi người đều đến phía đông thôn.