Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 25: Hồng Đậu Quái Đàm 7

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-02 01:54:21
Lượt xem: 217

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôn Kiêu khoe cơ bắp, nháy mắt với tôi: "Bảo bối, ý em thế nào?”

"Chỉ cần em đồng ý, em muốn anh làm gì cũng được!"

Tôi cười cười: "Tôi muốn anh đi lên phía trước hai bước."

Hắn nghe lời đi lên hai bước.

Tôi khuyến khích: "Đúng đúng, lại dịch sang bên kia một chút."

Vị trí này rất tốt, rất thích hợp để tôi tát bay hắn.

Đợi hắn đứng yên, tôi tụ khí trong lòng bàn tay, vung mạnh từ xa!

Bốp ——

Một tiếng cực kỳ thanh thúy vang lên, tên khốn này bị tát bay mười dặm.

12

Tôi muốn đi điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của dân làng nhưng lại bị Nguyễn Chi Chi và hoa khôi quấn lấy.

Nguyễn Chi Chi nắm lấy tay trái tôi:

"Vợ ơi, em xinh đẹp quá, chị chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp hơn em!!"

Hoa khôi ôm lấy tay phải tôi:

"Bảo bối, thật ra tối qua vừa nhìn thấy em, chị đã yêu em rồi!!"

Nguyễn Chi Chi nháy mắt với tôi:

"Muốn hẹn hò với chị không? Đảm bảo hầu hạ em thoải mái sung sướng!"

Hoa khôi lắc lắc cánh tay tôi:

"Rất nhiều cô gái theo đuổi chị nhưng chị vẫn luôn cho rằng mình là gái thẳng. Nhưng khi nhìn thấy em, chị mới biết mình còn cong hơn cả nhang muỗi."

Nguyễn Chi Chi:

"Chỉ cần em ở bên chị, trong mắt trong tim chị chỉ có mình em!”

"Nhưng trong mắt trong tim em có thể có nhiều người, em ngoại tình chị cũng vẫn một lòng với em!"

Hoa khôi:

"Chỉ cần em ở bên chị, chị nguyện vì em mà hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức.”

"Cho dù làm tiểu tam bị vạn người phỉ nhổ, chị cũng cam tâm tình nguyện!"

Tôi nghe mà da đầu tê dại, nổi hết cả da gà.

Hai người này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách!

Ôm đùi thì ôm đùi, không cần thiết phải yêu đương với tôi đâu! (Run rẩy.jpg)

Hai người họ tranh nhau tỏ tình với tôi, vừa hay cô phóng viên tỉnh dậy đi ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, cô phóng viên ngơ ngác: "...Mấy người đang làm gì vậy?"

Nguyễn Chi Chi và hoa khôi không thèm để ý đến cô ấy, tỏ tình, tỏ tình, hai người lại cãi nhau.

Nhân cơ hội này, tôi nhanh chóng chuồn ra ngoài.

13

Điều tra cả một ngày, tôi gần như lục soát hết nhà nhà trong thôn Hồng Đậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-25-hong-dau-quai-dam-7.html.]

Và có hai phát hiện kinh người ——

Thứ nhất, dân làng sau khi chết, trực tiếp biến thành tranh.

Buổi chiều tôi tận mắt chứng kiến ở cạnh hàng bánh bao! Một người phụ nữ dắt đứa con nhỏ mua bánh bao xong đi về nhà.

Đi được một đoạn, sắc mặt đứa bé càng ngày càng tái nhợt.

Đi được một đoạn nữa, nó đột nhiên tan thành mây khói! Ngay sau đó, trên mặt đất xuất hiện một bức chân dung của nó.

Người phụ nữ đột nhiên mất con, ôm bức chân dung mà gào khóc thảm thiết.

Người chơi tử vong, là bị hút cạn m.á.u thịt, chỉ còn lại một lớp da. Mà dân làng lại trực tiếp biến thành tranh!

Tôi tĩnh tâm niệm chú, muốn bắt ra quỷ quái gây chuyện nhưng kỳ lạ thay, xung quanh không có một chút dị thường nào!

Thứ hai, không chỉ người c.h.ế.t giống hai người quen của tôi mà người sống cũng giống.

Bà chủ hàng bánh bao, bà chủ tiệm son phấn, ông thầy kể chuyện trong quán trà... Đều có đôi mắt phượng quyến rũ, vừa lạnh lùng lại vừa mị hoặc.

Ông chủ tiệm cầm đồ, kế toán của tiệm vải, thư sinh bán tranh... Đều có đôi mắt lá liễu, phong thái thanh tao như gió.

Cả thôn đều có hai khuôn mặt giống nhau.

Trừ trưởng thôn, ông ta có khuôn mặt thứ ba!

...

Sau đó, dưới ánh nắng ấm áp, tôi đi vào quán trà, gọi một ấm trà nhưng không uống, chỉ nghe ông thầy kể chuyện.

Nghe xong câu chuyện, tôi dường như mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

Nữ quỷ nhỏ Linh Chi biết tôi đang điều tra thôn Hồng Đậu.

Cô bé cũng có chuyện muốn nói với tôi ——

Nhắm mắt lại, gió lớn thổi qua, trong lời cô bé kể, tôi đã thấy được toàn bộ.

Toàn bộ câu chuyện, còn nhiều hơn cả những gì lão kể chuyện ở quán trà biết được.

Mặt trời dần ngả về tây, tôi rời khỏi quán trà, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ –

Đông Yêu Vương, nhất định phải chết!

Tôi phải tự tay g.i.ế.c hắn!

14

Khi hoàng hôn rực rỡ, tôi một mình đi về phía đông.

Không ngờ, nửa đường lại gặp đám đạo sĩ của Phù Sinh Quán, ai nấy đều bị thương.

Thấy tôi, Tống Kính Văn chắp tay chào: "Cô nương giờ này còn đi về phía đông, lẽ nào thật sự muốn đi g.i.ế.c Đông Yêu Vương?"

Tôi gật đầu.

Hắn kinh hãi: "Không được, không được!”

"Bọn ta vừa mới thử qua, còn chưa kịp thấy mặt Đông Yêu Vương đã bị thương nặng. Cô nương tuổi trẻ chưa trải sự đời, vạn lần đừng coi chuyện trừ yêu diệt quỷ là trò đùa!"

Hắn cũng có lòng tốt, chỉ là lời nói ra khó nghe quá.

Tôi cảm tạ hắn, vừa định đi thì bị hắn kéo lại.

Tống Kính Huyền nằm trên cáng, mỉa mai:

"Tiểu cô nương, tốt nhất là cô nương nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng có gây rối cho người lớn.”

"Ta hơn ngươi mười tuổi, không phải ta khoác lác, chứ ta từng trải nhiều hơn con đường mà cô nương đi qua đấy!"

Loading...