Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 25: Hết Phần 25

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-02 01:54:29
Lượt xem: 291

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đột nhiên, giây tiếp theo hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, hóa thành một luồng khói xanh.

Hệ thống thông báo: [Hiện tại số người chơi tử vong là 16 người, số người chơi còn sống là 4 người, xin mời người chơi còn sống nhanh chóng lựa chọn.]

[Đếm ngược 10 phút!]

Tôi nhắc nhở:

"Nguyễn Chi Chi, cô phân tích từ nãy đến giờ là hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t 'người chơi', chứ không phải hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t 'dân làng'."

Cô phóng viên và những người khác ngây ra, trong nháy mắt suy sụp.

Họ đột nhiên nhận ra nhiệm vụ của trò chơi là tìm ra chân tướng cái c.h.ế.t của "dân làng", chứ không phải tìm ra chân tướng cái c.h.ế.t của "người chơi", càng không phải là g.i.ế.c c.h.ế.t đại boss.

Mà trong suốt quá trình, sự chú ý của người chơi bị phân tán bởi những tấm da người đáng sợ kia, bị bốn yêu vương phân tán, hoàn toàn quên mất chuyện dân làng.

Bình luận thảo luận không ngừng:

[Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta, nhất định phải nhớ kỹ đề bài!]

[Mẹ ơi, tôi cũng trực tiếp đồng nhất g.i.ế.c c.h.ế.t dân làng với g.i.ế.c c.h.ế.t người chơi rồi, tôi cứ tưởng hung thủ là bốn yêu vương!]

[Vậy đáp án là E sao? Là thôn trưởng?]

Nguyễn Chi Chi và những người khác nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cười cười, trả lời trước: "Không có hung thủ."

Ba người Nguyễn Chi Chi ngây ra: "Hả???"

Bình luận phản ứng y hệt như ba người họ.

[Hả???]

[Không có hung thủ? Không có hung thủ sao lại c.h.ế.t nhiều dân làng như vậy?]

Cái này à~ phải hỏi trưởng thôn rồi.

Tôi vỗ vai trưởng thôn: "Còn chưa tỉnh lại sao, Đậu Hồng?”

"Còn muốn tiếp tục chờ đợi nữa sao?"

18

Toàn bộ thôn Hồng Đậu, đều là ảo ảnh của trưởng thôn Đậu Hồng.

Mỗi một góc trong thôn, đều ẩn chứa mảnh ký ức của ông ta.

Lão kể chuyện ở quán trà, không biết mệt mỏi kể đi kể lại câu chuyện về ba thư sinh, chắp vá lại đoạn quá khứ xa xôi đó.

...

Sáu mươi năm trước, thư sinh nghèo Đậu Hồng vừa tròn mười sáu tuổi.

Trên đường vào kinh ứng thí, hắn gặp phải sơn tặc, lớn tiếng kêu cứu, may mắn được hai thư sinh cứu giúp.

Ba người đều phải vào kinh, bèn cùng nhau đi đường.

Hai thư sinh kia, một người tên là Phòng Linh, mắt lá liễu, sáng sủa ôn hòa, hiên ngang như tùng dưới gió.

Người còn lại có đôi mắt hồ ly, khí chất vừa lạnh lùng lại vừa quyến rũ nhưng tính tình lại hoạt bát lanh lợi, thường thích trêu chọc Đậu Hồng nhút nhát ít nói, trêu chọc đến mức Đậu Hồng cũng nói nhiều hơn.

Ba người ban ngày giúp đỡ lẫn nhau đi đường, buổi tối thắp nến trò chuyện, hận gặp nhau quá muộn, coi nhau như tri kỷ.

Đi qua Qua Châu, ba người đi thuyền theo đường thủy.

Đêm đến, bão táp đột nhiên nổi lên, thuyền lớn chao đảo dữ dội, hất văng Đậu Hồng ra khỏi thuyền, rơi vào sông nước mênh mông.

Đậu Hồng tự thấy mình sắp mất mạng ở đây, lại thấy trong ánh đèn lay lắt đêm mưa, hai bóng người vội vàng nhảy xuống sông cứu người!

...

Ngày hôm sau.

Ánh nắng tươi sáng, chiếu rọi ngôi miếu hoang tàn.

Đậu Hồng từ từ tỉnh lại, mới biết mình lại được hai vị huynh trưởng cứu.

Lúc đó, Phòng Linh đang nấu cháo đậu đỏ, Đoạn Ngọc Trác sau khi xuống nước cứu người bị nhiễm phong hàn, đang uể oải nằm trên chiếu cói kêu đói.

Trước miếu có một cây đậu đỏ rất lớn.

Gió thổi qua, cây tương tư rào rào rụng đầy đất.

Ba người ở lại miếu hoang mấy ngày, ngày nào cũng uống cháo đậu đỏ do Phòng Linh nấu.

Đoạn Ngọc Trác lúc rảnh rỗi, lại lấy mực nhuộm đen đậu đỏ, kéo Đậu Hồng dùng hai loại đậu đen đỏ chơi trò gì mà cờ vây.

Đậu Hồng giỏi vẽ, Đoạn Ngọc Trác lắm trò quỷ quái, cứ bắt hắn lấy mặt Phòng Linh ra vẽ trẻ con, vẽ bà lão... Vẽ đến mấy chục bức vẫn còn chưa chán.

Phòng Linh thì thích đứng trước cây đậu đỏ ngâm thơ.

Có một lần đọc: "Đầu sông trồng đậu tương tư, cây thành gởi lại..."

Thơ chưa đọc xong, hắn đã khựng lại.

Hắn phủi lá rụng trên vai, khẽ nói: "Nguyên văn của Ôn Đình Quân là 'cây thành gửi lại vọng hương nhân', chỉ là, ở đây không có quê hương của ta và lão Đoạn."

Đậu Hồng lúc này mới biết hai người họ không phải là người của thế giới này.

Họ có một thân phận khác gọi là "người chơi".

Khi rời khỏi Lan Nhân Tự, Đậu Hồng nhặt một hạt đậu đỏ bỏ vào túi, coi như kỷ niệm.

Sau đó.

Hai người Phòng và Đoạn có việc quan trọng khác, họ chia tay ở kinh thành.

Trước khi chia tay, Đậu Hồng cúi đầu thật sâu, chân thành hứa hẹn:

"Đợi tiểu đệ ngày sau đỗ đạt, làm quan một phương, hai vị huynh trưởng nhất định phải đến khu vực ta cai quản gặp mặt!”

"Hai vị huynh trưởng ở thế giới này không có quê hương, khu vực tiểu đệ cai quản chính là quê hương của các huynh.”

"Quân tử trọng lời hứa, ta đợi các huynh đến!"

...

Đậu Hồng quả nhiên đỗ tiến sĩ, được phong làm tri huyện Thanh Hà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-25-het-phan-25.html.]

Hắn tận tụy, cần chính ái dân, ba lần thăng quan, cuối cùng nhậm chức thái thú Cẩm Thành.

Mỗi lần thăng quan, bách tính khu vực hắn cai quản đều không nỡ để hắn đi, lũ lượt ra khỏi thành, tiễn biệt hai mươi dặm.

Hắn đi đến đâu, đều trồng một cây đậu đỏ trong sân phủ nha. Mà hạt giống ban đầu, chính là lấy từ Lan Nhân Tự.

Đậu Hồng tại vị sáu mươi năm, vẫn luôn chờ đợi hai vị bạn tốt đến.

Sáu mươi năm trôi qua, họ vẫn không đến.

Thiếu niên hăng hái năm xưa, đã già nua.

Sau đó, Đậu Hồng từ quan về quê nhưng trên đường về quê, lại vì bệnh phong hàn mà c.h.ế.t ở "Tứ Hướng Phần" gần Qua Châu.

Trong túi áo...

Một hạt đậu đỏ mới hái rơi xuống đất, bén rễ, mọc thành cây lớn.

Hồn ma của hắn không chịu rời đi, vẫn luôn quanh quẩn dưới gốc cây đậu đỏ.

Hắn nhớ thương hai vị bạn tốt của mình, vẫn luôn chờ đợi họ đến.

Nỗi nhớ của hắn đã khiến đất bằng nổi lên thôn xóm! Mỗi người trong thôn đều mang dáng dấp bạn bè của hắn!

Hắn lại vì bạn bè mà tạo ra một quê hương!

Nhưng hắn không hề hay biết...

Đoạn Ngọc Trác đã c.h.ế.t từ lâu.

Phòng Linh cũng thoi thóp, bị người ta rút lưỡi.

19

Ban đầu, tôi gặp Phòng Linh và Đoạn Ngọc Trác trong phó bản "Ngọc Hồ Băng Tâm".

Khi ấy, họ vẫn còn là hai chàng trai trẻ tràn đầy sức sống.

Sau đó, tôi lại gặp họ một lần nữa trong phó bản "Phù Dung Diện".

Chỉ là lúc đó, Đoạn Ngọc Trác đã chết, bị hệ thống thu làm NPC.

Phòng Linh tìm kiếm tung tích của bạn mình qua từng phó bản, cuối cùng cũng tìm thấy anh ta trong "Phù Dung Diện". Để tìm bạn thân, Phòng Linh bị thương nặng, còn bị quỷ quái rút mất lưỡi.

Lần này.

Tôi đến thôn Hồng Đậu.

Từ miệng nữ quỷ nhỏ Linh Chi, tôi biết được bốn yêu vương ở Tứ Hướng Phần g.i.ế.c người vô số.

Nữ quỷ nhỏ lúc đó rất ngạc nhiên: "Cái ông thầy kể chuyện kia, trông giống hệt ca ca xinh đẹp bị Đông Yêu Vương ăn thịt."

Lúc này tôi mới biết.

Đoạn Ngọc Trác, năm đó đã c.h.ế.t dưới tay Đông Yêu Vương!

Chuyện đời, thật là trùng hợp.

Đậu Hồng tuy không biết bạn mình đã c.h.ế.t nhưng thôn Hồng Đậu hắn dựng lên bằng nỗi nhớ, lại dẫn tôi đến g.i.ế.c c.h.ế.t Đông Yêu Vương, báo thù cho bạn hắn!

...

Sống c.h.ế.t ở thôn Hồng Đậu, đều là ảo mộng.

Tôi khẽ nói:

"Đậu Hồng, Đoạn Ngọc Trác c.h.ế.t rồi."

"Ta sẽ nói với Phòng Linh rằng ngươi vẫn đang đợi hắn."

"Ngươi hãy nghỉ ngơi cho khỏe, đợi hắn đến, ngươi lại cho hắn xem 'quê hương' mà ngươi đã xây cho hắn, được không?"

Ông lão hơi sững người, hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Hù——

Gió lớn thổi qua.

Cả thôn Hồng Đậu hóa thành khói xanh.

Một cây đậu tương tư khổng lồ đung đưa trong gió, cành lá trĩu trịt những hạt tương tư đỏ thẫm, mỗi hạt đều thay tim đập.

Dưới gốc cây là một bộ hài cốt đang say giấc nồng.

"Đợi tiểu đệ ngày sau đỗ đạt, làm quan phụ mẫu một phương, hai vị huynh trưởng nhất định phải đến nơi tiểu đệ cai quản mà gặp mặt!"

"Hai vị huynh trưởng ở thế gian này không có quê hương, nơi tiểu đệ cai quản chính là quê hương của hai người."

"Quân tử trọng lời hứa, ta đợi các người đến!"

Dù sống hay chết, hắn vẫn luôn chờ đợi.

Đầu sông trồng đậu tương tư, cây thành gởi lại...

Người trong mộng.

20

Bên sông Qua Châu, nước sông cuồn cuộn chảy.

Tôi và Tiểu Thúy lưu luyến chia tay.

Lần đầu gặp gỡ, cô ấy ngây ngô hay khóc. Không ngờ khi gặp lại, thiếu nữ ngốc nghếch năm nào, đã là một bà lão tóc bạc, bậc trưởng bối một phương.

Tôi nhìn bà ấy, không kìm được nước mắt.

Bà ấy cười rơi lệ, an ủi tôi: "Có thể gặp lại thật tốt, ít nhất ta đã đợi được ngài, không phải sao?"

Tôi vừa khóc vừa gật đầu.

Chợt nhớ ra——

Năm đó tuyết rơi trắng xóa, chúng tôi chia tay.

Dưới gốc mai đỏ, trong đình Phù Sinh, cô ấy từng hỏi tôi: "Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?"

Tôi nói có thể.

Có thể.

-Hết Phần 25 -

Loading...