13
Tôi không kịp suy nghĩ, phản ứng lại bằng cách ném bùa, xoẹt xoẹt định thân cả hai người!
Vì không chắc chắn, nên bắt hết cho chắc! (Lạnh lùng.jpg)
Không ngờ tôi ra tay, cả hai Lộc Văn Sanh đều trúng chiêu.
Bọn họ trừng mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sợ hãi và tức giận, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Lộc Văn Sanh A, người vẫn luôn đi cùng tôi, lên tiếng trước:
"Tôi mới là thật! Thả tôi ra!"
Lộc Văn Sanh B cầm hoa cũng không chịu thua kém:
"Khốn kiếp! Tôi mới là thật!"
Lộc Văn Sanh A:
"Lý Khả Ái, trên đường đi tôi có làm hại cô không? Cô tự hỏi lòng mình xem!"
Lộc Văn Sanh B:
"Trên đường đi? Lý Khả Ái, cô hợp tác với kẻ giả mạo rồi à?
"Cô gõ gõ đầu mình mà nghĩ đi, tôi ghét cô c.h.ế.t đi được, làm sao lại hợp tác với cô chứ!"
À, nói như vậy...
... cũng rất có lý!
Lộc Văn Sanh đúng là ghét tôi muốn chết.
Nghĩ lại, kẻ bám theo tôi nãy giờ có khi là Lộc Văn Sanh giả, tôi bỗng nổi hết da gà.
Lộc Văn Sanh A:
"Tôi đúng là rất ghét cô, nhưng người ta phải tùy cơ ứng biến chứ!
"Phó bản cấp 3S nguy hiểm, lại còn ở trong cổ mộ nữa!
"Tôi tất nhiên phải chọn biện pháp có lợi nhất, thúc đẩy hợp tác, mưu cầu phát triển!"
Tôi chớp mắt: "...Cũng đúng."
Lộc Văn Sanh là người thông minh.
Cậu ta ghét tôi, nhưng đầu óc rất tốt.
Ở cái nơi quỷ quái này, cậu ta mà đối đầu với tôi thì sẽ chẳng được lợi lộc gì.
Tôi đứng bên cạnh Đông Phương Nhiên, nói nhỏ với cô ấy:
"Muốn biết ai thật ai giả, tốt nhất là phải tìm ra cách kẻ giả mạo ngụy trang.
"Theo tôi thấy, Lộc Văn Sanh giả hoặc là quái vật biến thành, hoặc là ảo ảnh.
"Kiểu này trong tiểu thuyết kinh dị xuất hiện đầy!"
Tôi hỏi ý kiến cô ấy:
"Cô thấy là quái vật hay ảo ảnh?"
Đông Phương Nhiên nhìn tôi, đôi mắt xám lóe lên tia cười:
"Phân tích rất hay, lần sau đừng phân tích nữa."
Cô ấy dùng giọng nói lạnh lùng, dứt khoát kết luận:
"Hai người họ, đều là thật."
14
Tôi biết được một bí mật động trời (hóng drama kịch liệt.jpg).
Sự thật lại là thế này ...
Lộc Văn Sanh đã tìm thấy Song Ngư Ngọc Bội trước tất cả mọi người!
Sau đó, cậu ta bị nhân bản!!
Song Ngư Ngọc Bội, có thể sao chép ra thứ giống hệt bản gốc, kể cả con người!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-24-tay-ha-vuong-lang-7.html.]
Người bị sao chép, sẽ mất đi một phần ký ức lúc bị sao chép, nên hai Lộc Văn Sanh đều không nhớ mình đã từng bị sao chép.
Lúc này, hai Lộc Văn Sanh đã phá giải được Định Thân Phù của tôi.
Họ lao vào đánh nhau túi bụi!
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi.
Hai cậu Lộc thậm chí còn không hẹn mà cùng dành ra chút tinh lực, đồng thanh mắng tôi:
"Tôi mới là thật! Cô tin hay không thì tùy!
"Đợi tôi xử lý xong hắn, rồi sẽ quyết đấu với cô!"
Tôi: "..."
Đông Phương Nhiên quay mặt tôi lại, nghiêm túc mà ôn hòa:
"Đừng xem náo nhiệt nữa, chúng ta có việc của chúng ta phải làm."
Nói xong.
Cô ấy đưa ngón tay thon dài ra, xé một cái vào hư không!
Ánh sáng vàng từ đầu ngón tay tuôn ra, kết hợp với lực đạo mạnh mẽ của cô ấy, vậy mà lại xé toạc bầu trời ra một lỗ hổng!
Bầu trời như một tấm lụa khổng lồ, bị cô gái kéo xuống!
Đình đài lầu các trong nháy mắt sụp đổ, tan thành mây khói!
Khí tiên bay lượn, hóa thành bụi trần.
Tôi: "!!!"
Cây hoa quế trơ trọi trong sân bỗng nhiên phát triển điên cuồng!
Trong chớp mắt, đã trở thành một cây đại thụ cao chót vót, sum suê!
Cành lá đan xen, xanh um tươi tốt.
Trên cây treo lủng lẳng hàng trăm khuôn mặt, đều có cùng một dung mạo! Lông mày thanh tú, mắt phượng hẹp dài, môi đỏ như máu.
Trên cây hoa quế, còn treo một cỗ quan tài bằng ngọc bích!
"Thì ra, quan tài của chủ mộ nằm trong bức tranh tường."
Đông Phương Nhiên đi lòng vòng trong cổ mộ, phát hiện ra bí mật này, chủ động vào tròng.
"A Nhiên, em hái được hoa quế rồi nè!"
Lại một Lộc Văn Sanh nữa cười hì hì chạy tới.
Tiếp theo...
Lại một Lộc Văn Sanh nữa cầm hoa quế, từ sau cây chạy ra!
"A Nhiên! Cuối cùng em cũng làm được rồi!"
Bốn Lộc Văn Sanh nhìn nhau, quay đầu lại đánh nhau!
Tôi nhìn bọn họ...
Nghĩ kỹ thì thấy đáng sợ.
Không nghĩ kỹ thì thấy buồn cười.
Lần đầu tiên thấy may mắn vì mình làm nhiệm vụ hệ thống chậm nửa nhịp.
15
Nhìn sang một bên.
Cây nguyệt quế cao chót vót vươn tận trời xanh, ánh trăng như sáp t.h.i t.h.ể thấm qua kẽ lá.
Trong quan tài ngọc bích, nằm chính là Tây Hạ Vương Lý Nguyên Thuần.
Vô số xác c.h.ế.t trôi nổi trên cây, những khuôn mặt đó, có người trẻ, có người già.
Bất cứ ai ngẩng đầu lên, đều có thể dễ dàng nhận ra họ là cùng một người.
... Đó là mặt của Tây Hạ Vương Lý Nguyên Thuần!
Chẳng trách trước đó ta thấy nhiều xác khô tỏa ra cùng một loại khí tức.
Bọn họ quả nhiên đều là cùng một người!